Cực Phẩm Ở Rể

Chương 901:




Chương 901:

Tản! Ninh Viễn chưa đợi Lâm Vũ đáp ứng liền lập tức mở miệng ngăn cản.“Bộ trưởng Hách, tại sao, anh là sợ đội Trung Quốc của các người thua sao?” Phác Thượng Du cười, “Hơn nữa nều có thua, gia nhập Đại Hàn Dân Quốc và trở thành học trò của tôi, cũng chính là vinh hạnh của anh! Nếu như sợ, vậy bây giờ các người có thể nhận thua, điêu kiện này xem như tôi chưa nói!”

Sau khi anh ta nói xong câu này, cả khán phòng náo loạn, rât nhiêu người Trung Quốc đã mắng anh ta, trong khi những người Hàn thì hết sức ủng hộ anh ta, khán giả hai bên gân như bắt đầu măng chửi nhau.

“Được! Tôi đồng ý với anh!”

Lâm Vũ đột ngột gật đầu và đồng ý không chút do dự.

Toàn bộ người trong hội trường đều giật mình, càng lúc càng yên lặng.

“Được, rất có khí phách!” Phác Thượng Du cười đặc thăng, › vui mừng như nhìn thấy một con cá mắc câu.

“Tuy nhiên anh Phác, nếu anh thua thì sao?” Lâm Vũ cười nhìn anh ta.

“Anh cứ nói đi!” Phác Thượng Du ưỡn ngực nói, anh ta cho rằng với thể chất hiện tại của Lâm Vũ không thể đánh bại anh ta.

Ngược lại, bản thân anh ta mấy ngày qua đã tụ bổ đủ năng lượng và điều chỉnh thể trạng ở trạng thái đỉnh cao.

“Được, anh đưa ra hai yêu cầu, vậy tôi cũng đưa ra hai yêu câu. Thứ nhất, tôi muôn anh hoàn trả lại Thiên Thánh Đồng Nhân vốn thuộc về đất nước chúng tôi. Thứ hai, tôi muốn anh thừa nhận trước truyền thông thế giới rằng kiệt tác y học Hàn Quốc “Đông Y Bảo Giám” của các người sao chép từ sách y học thời cô đại Trung Quốc chúng tôi” Lâm Vũ vẻ mặt Bình tĩnh và đây uy lực nói.

Sau khi anh nói xong lời này, tiếng ồn ào của cả hội trường đột nhiên lên một tầm cao mói, rất nhiều người Trung Quốc lần lửợt võ tay chào đón anh.

Hách Ninh Viễn cũng trừng mắt nhìn Lâm Vũ như thể nhìn thầy niềm tin tràn đầy trong mắt Lâm Vũ, anh ta đứng thẳng lưng không khỏi tự hào.Vẻ mặt của Phác Thượng Du đột nhiên thay đổi, hiển nhiên không ngờ Lâm Vũ lại đưa ra yêu câu như vậy.

Biết rằng, Thiên Thánh Đông Nhân kia chính là tâm phúc của anh ta, chính vì bảo vật như vậy mà anh ta phải ngày đêm luyện châm, mới có thê tạo nên danh tiêng thánh y của Đại Hàn Dân Quốc.

Nhưng lại vì sao chép “Đông Y Bảo Giám” mà xin lỗi y học Trung Quốc, anh ta sẽ làm mất mặt tô tiên của Đại Hàn Dân Quốc và nền y học Hàn Quốc! Cho dù có chết, anh ta cũng không có mặt mũi nào đi gặp tổ tiền ở dưới Cửu Tuyên.

Mặc dù điêu kiện mà anh ta đê cập với Lâm Vũ là “ác độc”, nhưng điêu kiện mà Lâm Vũ đưa ra chỉ đơn giản là bóc lột đến tận xương tủy!

Nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của Phác Thượng Du, lúc này đến lượt Lâm Vũ ôn nhu hỏi: “Sao thế, anh Phác không dám đồng ý sao? Anh sợ y học Hàn Quốc của các anh thua chúng tôi sao? Nếu như sợ thì bây giò anh nhận thua đi, điều kiện này xem như tôi chưa nói!”

“Tôi đồng ý với anhl”

Trước sự khiêu khích của Lâm Vũ, Phác Thượng Du không kìm được tức giận, đành phải đồng ý.

“Bác sĩ Phác…” Bộ trưởng Bộ Y tế Hàn Quốc phía sau gọi anh ta với vẻ lo lắng.

“Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ thăng!” Phác Thượng Du tự tin nhìn lại Bộ trưởng Bộ Y tê Hàn Quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.