Cực Phẩm Ở Rể

Chương 893:




Chương 893:

Toàn bộ thành phô Bác Kinh có thê nói là vô cùng náo nhiệt, nhưng là một thành viên trong cuộc thi y thuật lần này, Lâm Vũ lại ở nhà, một tay câm một quyền sách, một tay năm một kim châm, ngẫu nhiên châm châm trong không khí.

Đột nhiên, sắc mặt anh trở nên vui vẻ, lầm bẩm nói: “Hồi Quy Môn! Thì ra là huyệt này! Quả thật l Hồi Quy Môn.”

Anh vô cùng kích động, không nghĩ – đến trước cuộc thi một ngày, anh cuôi cùng cũng hiểu rõ Chương bốn Hồi Quy Môn của cuôn Châm Pháp Đạt Mail Cho đến nay, Châm Pháp Đạt Ma có sáu châm, anh đã năm chắc được bốn châm.

Hơn nữa, một châm Hồi Quy Môn này nghe nói rất thần kì, có thẻ làm cho những người sắp chết hồi quang phản chiêu, nhưng nó khác với hôi quang phản chiêu thường thấy, châm này thực sự có thể khiến trạng thái tinh thân hồi phục vô cùng tột, hơn nữa còn kéo dài tuổi thọ nhất định.

Nhưng mà cũng giòng như vậy, lợi ích càng lớn, nguy hiểm càng nhiều, thể chất của châm này có yêu câu đặc thù, người xỏ kim cân phải điều chỉnh phương pháp châm cứu theo thể chất của bệnh nhân, nêu không, bát cần một chút là có thể tử vong.

Tuy Lâm Vũ đã nắm bắt được châm thứ tư, nhưng trong lòng vẫn lo lắng như cũ, dù không tìm người thử qua châm này, hiệu quả như thê nào thì vẫn khó nói lắm.

Vào buổi tối, vừa ăn xong cơm tối, Lâm Vũ chuẩn bị đánh hai ván cờ với cụ già đề giải tỏa áp lực, kết quả lúc này lại có tiếng mở cửa truyền đến.

Giang Nhan lập tức đứng dậy ra mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa có ba người đàn ông mặc đồ vest, người đàn ông đi đầu có vẻ khoảng năm mươi tuổi, đôi mắt to sâu, thân hình không cao, thậm chí so với Giang Nhan còn thấp hơn một chút, còn chưa cao tới một mét bảy.

Tuy nhiên cơ thể của anh ta lại toát lên vẻ ưu tú và cảm giác uy nghiêm vôn có từ lâu.

“Xin chào, xin hỏi ở đây có phải là nhà của anh Hà Gia Vinh không?”

Người đàn ông dùng tiêng Trung lưu loát hỏi.

“Ò, phải, xin hỏi anh là…” Giang Nhan nghi ngờ nói.

“Tôi là y thánh Hàn Quốc, hội trưởng ủy ban hiệp hội y tê Hàn Quốc, Phác Thượng Dul” Phác Thượng Du tự tin và bình tĩnh nói.

“Là anh?”

Sắc mặt Giang Nhan kinh ngạc, không nghĩ đên đêm trước cuộc thi Phác Thượng Du lại chủ động đến thăm hỏi Lâm Vũ.

“Không sai, là tôi.” Phác Thượng Du cười ha ha nói, “Anh Hà có nhà không?”

“Cói”

Lúc này, Lâm Vũ không nhanh không chậm bước ra, vừa nãy sau khi nghe người đến là Phác Thượng Du, anh không nhịn được cảm thây có chút ngoài ý muôn, không biệt người này đên tìm mình muôn chơi trò gì đây.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ và Phác Thượng Du lần đầu tiên gặp mặt, hai người net đối mắt, đều xẹt qua ý dò xét, mang theo địch ý rõ ràng.

“Anh Hà, xin chào!”

Phác Thượng Du chủ động chìa tay với Lâm Vũ.

Lâm Vũ do dự một chút, vẫn là nắm lầy tay anh ta, nghỉ ngò hỏi: “Anh đến muộn như vậy, có chuyện gì sao?”

“Đi phòng sách cậu nói chuyện có tiện không?” Phác Thượng Du cười nói.

“Không tiện lắm, tôi không có phòng sách, bình thường đêu ngôi ngoài hành lang.” Lâm Vũ lắc lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.