Cực Phẩm Ở Rể

Chương 854:




Chương 854:

“Cái này đâu phải thiên kim, vạn kim còn khó đồi!”

“Vạn thần y thật là rộng lượng! Toa thuốc trân quý như vậy cũng không .

tiếc chia sẻ với mọi người, không hồ  là đại gia Trung y!”

Một đám người lóe lên sự hiếu kì và tham vọng, thật là có nhiều người đang phân khích được sờ đến.

Nếu như bọn họ có thể lấy được Thiên Kim Phương này, thì họ trở về quê hương của mình để tuyên truyền một chút. Phải có bao nhiêu thương nhân và quý tộc họ ngưỡng mộ từ vùng xung quanh. Đến lúc đó, họ sẽ làm nên chuyện lớn. và danh tiếng của họ sẽ được thôi phồng lên. Thật là một tải sản danh tiếng!

Vạn Sĩ Linh và Thạch Khôn Hạo thây phản ứng của mọi người trái tim đột nhiên nhẹ nhõm.Lợi dụng bọn họ vì lợi nhuận? Nực cười!

Cho là Lâm Vũ chữa hết bệnh cho  tiều công chúa thì cũng mang lại lợi ích cho bọn họ là quá ít, mà những người này trực tiếp mới là nhất.

“Sư phụ! Thứ chó má Thái Bạch Thiên Kim Phương đó là gì?” Đậu Tân Di cau mày trên mặt đầy vẻ khó chịu hỏi.

“Tân Di, không được nói bậy!” Đậu Trọng Dung vội vàng măng Tân Di một câu, “Dược vương cháu cũng có  thể xúc phạm sao?”

“Haha, lão Đậu, nha đầu này không  phải là không biết sao?” Viờng Thiệu Đàn cười ha hả khuyên lão Đậu một câu. :  “Tân Di, cái này cháu chắc không biết?” Hoàng Tân Nho kiên nhân nói: “Mặc dù dược vương Tôn Tư Mạc có một quyên <Thiên KÌm Yếu Phương> nhưng đa số nội dung đều đã bị mất đi.Những đơn thuốc thực sự có giá trị cho Thiên Kim Phương đã bị mát. Bị xóa, bị cướp đoạt đề sở hữu tư nhân và nó bao gôm Thái Bạch Thiên Kim Phương này được Vạn Sĩ Linh đề cập, bởi vì nó được nghiên cứu bởi Tôn Tư Mạc khi ông sông ở núi Thái Bạch, cho nên người đời sau này liền gọi nó là Thái Bạch Thiên Kim Phương. Nghe nói bài thuốc theo tam vị quân và tạm vị dược làm chủ còn tam thất, bồ sung thêm mười vị thuốc và phù hợp tùy theo tình trạng. Bài thuốc chữa được tất cả các bệnh khó chữa về nội tạng, kinh mạch lá lách và dạ dày như kinh mạch dạ dày,  kinh mạch lá lách, kinh mạch tìm và kinh mạch túi mật!Có thể nói là một toa thuốc tuyệt vời!”

Vương Thiệu Đàn gật đầu một cái thỏ dài nói: “Nghe nói toa thuốc này ở  thời nhà Minh đã có người gặp qual Sau đó liền không biết tung  tích. Tương truyền nó năm trong tay một người họ Vạn, mà đó chính là lồ tông của Vạn SĩLinh!” ›  “Lão già này lần này vì ghế hội trưởng thật sự hi sinh máu mủ của mình!” Đậu Trọng DŨng cau mày nói, trên mặt đầy vẻ lo âu, ông ta sợ cái chức hội trưởng này cuối cùng sẽ thật sự rơi vào trong tay lão.

“Ông ta vậy mà lại có Thái Bạch Thiên Kim Phương.

Lâm Vũ nghe Vạn Sĩ Linh nhắc tới Thiên Kim Phương, chân mày không khỏi nhíu lên.

“Tiểu hà, chẳng lẽ cậu cũng biết Thái Bạch Thiên Kim Phương này?”

Đậu Trọng DUỤng nghe tháy lời Lâm Vũ nói ánh mất liên sáng lên, giỗng như tìm được một chút hi vọng, liên vội hào hứng hỏi.

“Có chút hiểu biết!”

Lâm Vũ khẽ gật đầu, vẫn môt bộ dáng khiêm tôn như cũ.

Tổ tiên Lâm Vũ trong trí nhớ quả thực đã ghỉ lại một ít phương thuôc trân quý đã sớm thất truyền, trong đó bao gồm cả Thái Bạch Thiên Kim Phương mà Vạn Sĩ Linh nói.

“Vậy sao? Vậy thì tốt quái”

Đậu Trọng Dung gương mặt mừng rỡ, vộ vàng nói: “Mau, cậu mau việt toa thuốc ra! Như vậy thì lão hồ ly kia cũng đừng nghĩ được như ý!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.