Cực Phẩm Ở Rể

Chương 815:




Chương 815:

“A2” ;  Lý Thiên t nao nao, kế đề lập tức gật gật đầu, liên thanh nói: “Được, vậy tôi đi đầy!”

Nói xong anh ta liền xoay người chạy ngay ra ngoài.

Lâm Vũ vừa muôn nhấc chân đi vê phía của Hà Tự Hành, đột nhiên lại phát hiện có một nhóm người đang vội vội vàng vàng tiến lại gần, đúng là Hà Tự Khâm ¡ cùng với con trai và con gái của ông ây, đi theo sau lưng bọn họ chính là mây người vệ sĩ mặc đồ màu đen.

“Anh hai, anh đã đến rồi!”

Hạ Tự Hành nhìn thấy Hà Tự Khâm ở trước mặt thì ánh mặt sáng ngời, tựa hồ như nhìn thấy một tia hy vọng, nhưng mà trên mặt cũng mang theo một sắc mặt nồng đậm sự khổ sở, và nó vần chưa giảm đi sau cú sôc vừa rôi.

“Tình huống thế nào?” Hà Tự Khâm.

hai tay chắp tại sau lưng mắt nhìn về  phía đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu, mặt bình tĩnh hỏi.

“Không ồn lắm, bác sĩ nói là Cẩn Kỳ có thể nửa cuộc đời còn lại sẽ không .: Không thể nào đứng dậy, được nữa ” Hà Tự Hành cúi đầu, cổ họng cứ như là bị cái gì đó ngăn e chặn lại, muốn nói cũng không thể nói ra.

Mặc dù là ngày thường ông lúc nào cũng đánh đập, chửi bới đứa con không nên thân này, nhưng ông lại rất yêu thương cái đứa con này sâu đến tận xương tủy, hiện tại biệt được đứa con của mình rơi vào cảnh kết cục như thế này, ông ta chỉ cảm thầy lòng đao như cắt, hận không thê thay thế đứa con này thừa nhận những loại thống khổ như thê này.

“Anh hai, anh phải làm đòi lại công đạo cho tụi eml” Lúc này mẹ của Hà Cần Kỳ nhào về phía này vừa khóc vừa nói.

“Đem cô ấy kéo ral” Hà Tự Khâm cau mày liễc nhìn người em dâu này của mình.

“Qua bên đây ngồi!” Hà Tự Hành nhanh chóng kéo vợ của mình ra, để cho cô ở một bên ngôi xuông.

Hà Tự Khâm lúc này mới trâm giọng nói: “Tự Hành, anh lúc trước đã nói với em như thế nào, vân nên là dạy dỗ đứa con của mình cho tốt đi, dạy dỗ nó cho thật tốt, đừng oó đẻ cho nó đi gây sự gì Í hết, em không nghe, bây giờ thì hay rồi?! Chân đều bị người ta đánh cho gấy, thật sự là gieo gió gặt bão mà thôi!”

Làm cho người ta cảm thây ngạc nhiên chính là, Hà Tự Khâm không những không buông lời an ủi, mà ngược lại còn quở trách Hà Tự Hành một phen.

“Đúng vậy đó, chú ba à, Cân Kỳ đã lớn như vậy rồi, chú còn cho em ây cả ngày chơi đủa với mấy người không có đẳng cấp gì, chú hẳn là sớm nên dự đoán được là sớm hay muộn gì em ây cũng sẽ gặp được kết  cục của ngày hôm nay.” Hà Nhiên  L Nhiên lập tức xem thường, ôn hòa nói.

“Chị, chị quá phận rồi!”

Hà Cần Du cau mày nói chị của cậu ta một tiếng, quay lại hướng Hà Tự Hành nói: “Nhưng mà chú ba cũng là, em của con đã lớn đến như vậy rôi, chú còn bởi vì tính tình của em ây, giúp em ấy mở cái gì võ quán, mở  cửa võ quán có thể có tương lai sao,  cái này cuồi cùng đã xảy ra chuyện rôi chứ?”

Nghe được lời nói lạnh nhạt từ mọi người, sắc mặt của Hà Tự Hành âm trâm, trên mặt là một trận trắng bệch, có chút ngạc nhiên là, rõ ràng là người thân trong gia đình của mình bị đánh đập, không nghĩ tới anh hai chung một nhà không những không an ủi, mà còn đi lên nói lời châm chọc  “Cần Kỳ cũng không phải là kiểu như mậy người nói! Chuyện này không thể trách cậu tai”

Lúc này Vạn Hiểu Phong đang co rút ở chỗ bóng râm ở hành lang đột nhiên cô lây dũng khí, dũng cảm đứng ra thay Hà Cần Kỳ cãi cọ một câu.

“Chú Hà à, võ quán của chúng con ngày hôm nay khai trương, nhưng mây người Nhật Bản ở võ quán kê bên đi đên võ quán của chúng con khiêu chiến, còn nhục ma võ thuật của Hoa Hạ chúng ta, Cần Kỳ bị chọc giận, cho nên liên đi ứng chiên, theo bọn họ đánh lên …. Kỳ thật con muôn nói là, cậu ây chỉ muốn làm vẻ vang đất nước mình .

Vạn Hiểu Phong hướng về Hà Tự Hành thật cần thận giải thích nói.

Nói thật lúc â ấy bao quát cả cậu ta và tất cả mọi người ở đây đều được Hà Cần Kỳ đả động tinh thần, hơn nữa nếu mà Tezuka không có đùa giỡn ám chiêu, thì người thắng chỉ có thể là Cần Kỳ mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.