Cực Phẩm Ở Rể

Chương 797:




Chương 7967:

Tề Thủ Nghĩa nuốt nước bọt, và nhanh chóng giâu cây gậy đang cầm ra phía sau.

Lâm Vũ nhìn thấy cảnh này cũng có chút ngạc nhiên, có điều nghĩ đến vừa rồi Lý Thiên Vũ nói muôn gọi điện thoại cho đồng sự trưởng của tập đoàn Vân Xương, anh lập tức hiệu ra, chắc chắn là đồng sự trưởng của Vân Xương đã gây áp lực cho Khưu Tại Trung.

Giang Nhan cau mày, nhớ lại cảnh Khưu Tại Trung cao cao tại thượng ép bản thân uồng rượu, nhìn bộ dạng của hắn ta bây giờ đột nhiên cảm thấy có chút buôn cười.

“Hội trưởng Khưu, anh vô duyên vô cơ đến đây hành lễ hớn như Vậy với tôi như vậy là có chuyện gì?” Lâm Vũ nheo mất cười, vội vàng đứng dậy đi đến cho hắn ta.

“Hà tiên sinh, tôi có mắt như mù, không thấy núi Thái Sơn, xin ngài đừng chập nhặt với tôi, tôi sai rôi, tôi biết sai rồi, tôi chân thành đến đây xin ngài tha lỗi, chỉ cân ngài đồng ý tha lỗi cho tôi, bắt tôi làm gì đêu được.”

Giọng Khưu Tại rung nghẹn ngào, lúc nói chuyện vẫn không ngừng dập đầu, cật lực muôn nhận được sự tha thứ của Lâm Vũ, dù sao thì tính mạng của cả nhà hắn ta đều nằm trên người Lâm Vũ.

“Được rồi, được rồi, hội trưởng Khưu, đừng dập nữa, tôi tha thứ cho anh, anh mau đi đi.”

Lâm Vũ nhìn thây bao nhiêu bệnh nhân đang nhìn thì vội vã muôn đuổi hắn ta đi, lại nói, cũng không có gì mà không thê tha thứ được, dù sao thì tối hôm qua bản thân cũng đã dạy dễ cho bọn họ một bài học nhớ đời rôi, hơn nữa hôm nay | bản thân lại nhận được bao nhiêu cái dập đầu như vậy, có lẽ Khưu Tại Trung lớn như này chắc cũng. chưa dập đầu trước bộ mẹ hắn ta nhiều như vậy.

“Cảm ơn Hà tiên sinh, cảm ơn ngài!”

Lúc này Khưu Tại Trung mới dám ngắng đầu lên, trán đã bị dập đến ửng đỏ rồi, lau vài giọt nước mắt còn lại trên mặt, cần thận từng tí một nói: “Hà tiên sinh, vậy đơn hàng của công ty chúng tôi với quý công ty…”

“Xin lỗi, chuyện này tôi không rõ, phải do Lý tổng quyết định, anh bảo chủ  tịch các anh đàm phán với Lý tổng đi, dù sao thì chuyện giữa chúng ta coi như là kết thúc rồi.” Lâm Vũ xua xua tay, anh không | hề muôn tham gia vào công việc làm ăn của tập đoàn Lý thị với tập đoàn Vân Xương, anh biết, Lý Thiên Vũ là người làm ăn, nêu nhử đã quyết định hợp tác với tập đoàn Vân Xương thì phần lớn đó là sự lựa chọn hợp lý nhật.

“Vậy được rồi…” Khưu Tại Trung nuốt nước bọt có chút bất an nhìn Lâm Vũ, có điều nêu như Lâm Vũ đã tha thứ cho anh rồi vậy thì chuyện cũng dễ giải quyết hơn.

Tề Thủ Nghĩa nghe được cuộc đối thoại này trên mặt lúc xanh lúc trắng, từ thái độ đột nhiên thay đổi 180 độ của Khưu Tại Trung anh ta có thê đoán ra, Lâm Vũ là một nhân vật lớn, tuyệt đối là nhân vật lớn, hơn nữa nhật định là có quan hệ gì đó với nhà họ Lý.

“Bộ trưởng, Tề, anh cũng đến rồi.

Lâm Vũ ngắng đầu nhìn Tề Thủ Nghĩa nhàn nhạt nói.

“Ò, cái đó, tôi đến để xin lỗi bác sĩ Giang, mời bác sĩ Giang quay ‘ về bệnh viện tiếp tục làm việc.” T Thủ Nghĩa gặp gió liên đây thuyền theo,  Khưu Tại Trung cũng đã xin lỗi rồi, anh ta cũng nên học theo chứ.

Giang Nhan nghe vậy thì lạnh lùng liệc anh ta một cái, không có mở .

miệng nói.

“Mời cô ấy về tiệp tục công việc? Vậy sau lưng anh câm cái gì kia…” Lâm Vũ sớm đã chú ý đến cây gậy mà anh ta giâu sau lưng rồi.

“Ò, cái… cái này là công cụ để tôi nhận lỗi.” Vẻ mặt Tề Thủ Nghĩa nghiêm xuÔng, lập tức lây cây gậy ra, đi đến chỗ Giang Nhan đưa ra, nói: “Bác sĩ Giang, lần này tôi vô cùng thành ý đến xin lỗi cô, nếu nhự cô thấy sh_ï hết tức thì tôi có thể dùng cây gậy này đánh thật mạnh lên người mình, đến khi nào cô nguôi giận thì thôi.”

Tề Thủ Nghĩa làm ra bộ dạng tự trách nói, nô lực muôn cho Giang Nhan cảm nhận được sự thành ý của anh ta.

Giang Nhan nhất thời do dự, quay đầu ti Lâm Vũ dường nhử muôn hỏi ý kiến của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.