Chương 777:
“Anh về rồi hả, không sao chứ?!”
Diệp Thanh My thấy Lâm Vũ trỏ về liền vội vàng đến sờ người anh, thấy anh không sao, lúc này mới thở phào một hơi, liên nói, “Chúng ta mau về thôi, Nhan Nhan đang đợi chúng ta, cô ấy nói muôn đên đây, nhưng tôi không cho cô ây đến, nói:chúng ta sẽ về nhanh thôi…
“Học tỷ, chị nói chuyện lúc sáng cho chị Nhan biết rồi sao?” Lâm Vục không khỏi ngạc nhiên, thấy sắc mặt cô, dường như đã cảm nhận được cái gì.
“Tôi… Vừa rồi tôi lúc tôi gọi điện cho Nhan Nhan không may đã nói ra rồi…” Diệp Thanh My cúi thấp đầu, có chút tự trách bản thân mình, nhữ đã xảy ra chuyện gì to tát, cô không có lí do gì mà không nói cho Giang Nhan biết, dù sao Giang Nhan mới chính là vợ của Lâm Vũ.
“Không sao, dù sao tôi cũng không gặp chuyện gì mà.”
Lâm Vũ mỉm cười, rôi gọi xe vê nhà cùng Diệp Thanh My, lúc này trời đã tôi dân, sâm sét cũng không ngừng, hơn nữa còn ngày một lón hơn, đánh tới đánh lui, che lắp cả bầu trời.
Đợi sau khi vào khu nhỏ, lão Viễn thấy bóng dáng cao gầy mặc áo khoác đen guẾ đứng dưới lầu cảu bọn họ, bả vai cùng đỉnh đầu đều bị tuyết bao phủ, thỉnh thoảng còn khèều chân, khuôn mặt chờ mong nhìn vê phía cửa ra vào.
Khi thấy Lâm Vũ và Diệp – Tiến My, cô hết sức vây. vẫy tay, đống tuyết chất đầy bả vai bỗng nhiên rơi xuống đất.
“Chị Nhanl”
Lâm Vũ thây cảnh này liên động lòng, nhanh chóng chạy vệ phía Giang _ Nhan, đên trước mặt liên phủi tuyết trên đỉnh đầu cùng bả vai cô, lấy khăn quàng cổ đắp cho cô.
“Anh trở về rồi!”
Vẻ mặt vồn lạnh lẽo của Giang Nhan, lại nở một nụ cười rạng rỡ nhìn Lâm Vũ, chỉ có điều hai mắt của cô đã chứa đầy tia máu, ân ẩn có chút nước mắt, hiển nhiên vừa mới khóc xong.
Trong lòng Lâm Vũ tựa như bị thứ gì đó đâm trúng, hàng vạn hàng nghìn cảm xúc đều dâng lên trong lòng, ngũ Vị ¡tạp trần, nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Nhan, nhẹ nhàng đáp: “Anh về rồi, sao em không đợi trong phòng chứ?”
“Bởi em muôn nhìn thây anh sớm hơn.” Nụ cười trên mặt Giang Nhan càng rạng rỡ hơn, nước mắt cũng càng dâng lên.
Cô không nhìn thấy dáng vẻ Lâm Vũ dần mắt đi sự sông hôi sáng, nhưng cô đã cảm nhận được sự sỉnh li tử.
biệt giữa cô và Lâm Vũ trong lời kể của Diệp Thanh My.
Vậy nên hiện tại chỉ cần cô nhìn thấy Lâm Vũ đứng trước mặt mình, như vậy đã quá đủ rôi.
“Đi thôi, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta lên lầu nhé.”
Lâm Vũ một tay ôm eo cô, đưa cô về phía câu thang.
Diệp Thanh My nhìn thấy ‹ cảnh này không khỏi nở một nụ cười âm áp, nhưng đồng thời trong lòng cũng có một tia chua sót không thể nào kiềm chế được, cô rất ngưỡng mộ Giang Nhan, bởi cô cũng đã từng trải qua khủng hoảng trong quá khứ, cũng muôn được cái ôm âm áp như vậy.
“Thanh My!”
Lúc này, Giang Nhan bỗng nhiên quay người năm lấy bàn tay của Diệp Thanh My, năm tay cô cùng bước vào thang máy.
“Hôm nay để tôi làm cơm nhé.” Giang Nhan vừa vài cửa đã tháo khăn xung nói.
“Thôi, đề tôi làm cho.” Ánh mắt Diệp Thạnh My nhìn cô, cười nói, “Hai vợ chồng son mau đi tâm sự đi”
Nói rồi không nói nữa, cô xoay người, nhanh chóng vào bêp.
“Sao vậy, anh thấy không khỏe chỗ nào à?” Giang Nhan thân mật sờ người Lâm Vũ.