Cực Phẩm Ở Rể

Chương 732:




Chương 732:

Lâm Vũ có chút bất lực nói, mình xét cho cùng, từ đầu đến cuối cũng chỉ là tấn công có một lần mà thôi.

Đám người Lưu Phong nhất thời  không có gì để đáp lại, dường như quả thật đúng như vậy… Hai người đói chiên, cũng không thể để người ta không ra tay một lân chứ?

“Được rồi, mau đưa đội trưởng của các cậu đến bệnh viện đi!”

Do Quý Giang vội vàng thúc giục một câu, ông ta biết, Trương Dịch Hông bị gãy cổ và chắn động não nặng không đi được nữa, nhưng chuyện này cũng chẳng trách được người khác, tật cả đều do cậu ta, thứ nhất do cậu ta cứ muốn khiêu khích bác sĩ Hà, thứ hại do cậu ta tự mình bắt tài, không biết người giỏi còn có người giỏi hơn.

Nhưng nói cho cùng, thân thủ của bác sĩ Hà này quả thật cũng quá kinh khủng rồi. Cho dù ông ta lúc còn trẻ sợ răng cũng đi được không quá ba chiêu dưới tay Lâm Vũ.

“Hay! Hay lắm!”

Lúc này Do Hội Đường đột nhiên vỗ tay nói “hay”, giơ thăng ngón cái vệ phía Lâm Vũ nói: “Bác sĩ Hà, ông già tôi lúc còn sống có thề mở mang được xem trận quyết đấu đặc sắc thế  _ này, đời này không còn tiếc nuồi nữa!”

“Ông Do, bác Do, cháu xin lỗi, vừa rồi có chút lỗ mãng…” Lâm Vũ vội vã nói xin lồi.

“Thiếu tá Hà khách sáo rồi, chuyện cọ xát rèn giữa kiểu này tay c chân không có mắt, xuât hiện tình huống thế này là chuyện. rất bình thường.” Do Quý Giang cười khổ xua tay, tuy răng ông ta biệt rõ cú ra chân này của Lâm Vũ có chút cô ý, nhưng người ta cũng chẳng qua chỉ ra một chiêu, ông ta quả thật không có cách nào trách móc nặng nề người ta.

“Thiếu tá Hà, Tư lệnh Khổng của Bộ Tư lệnh đại đội cảnh sát vũ trang chúng tôi có lời mời, muôn mời cậu qua uông vài chén!”

Lúc này đội trưởng Thích vừa rồi bị thua dưới tay Trương Dịch Hồng đột nhiên chạy tới lây lòng nói với Lâm Vũ: “Xin cậu cho chút thể diện!”

Ông ta khi nói chuyện có chút ý nịnh bợ.

Do Quý Giang vừa nhìn đã không muôn làm, đây là khách do ông ta mời đến, sao có thể để đội cảnh sát vũ trang bọn họ lên nịnh bợ, ông ta lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Đội trưởng Thích, lão gia tử nhà  chúng tôi vẫn chưa ì uống rượu với bác sĩ Hà đâu, xin lỗi, thứ cho bác sĩ Hà không thể tiếp đón rồi!”

Nói xong ông ta một tay tóm cánh tay của Lâm Vũ kéo về phía bàn của cha mình, dường như rất sợ Lâm Vũ bị người ta cướp đi mắt.

Nhưng sau khi ăn cơm xong vẫn có rất nhiêu người tới gửi danh thiếp cho Lâm Vũ, Lâm Vũ cũng lịch sự nhận từng chiếc một.

Kể từ hôm nay, anh cuối cùng cũng coi như là có chút danh tiêng trong giới quân chính, tất cả mọi người có mặt đêu ghi nhớ kỹ anh, người đàn ông chỉ một cú ra chân đá bay một trong những tam kiệt Bắc Kinh.

“Bác sĩ Hà, tôi nói với cậu, đơn vị cục tình báo quân đội này.. . không ổn!”

Trước khi đi, Do Hội Đường kéo tay Lâm Vũ, lần thứ năm nói lên lời này, vẻ mặt trinh trọng nói: “Tài năng trẻ tuổi như cậu, nên đến quân đoàn cảnh vệ trung ương, nêu không chính là rông bị nhốt chỗ cạn, nhân tài không! được trọng dụng!

Hàn Băng ở bên cạnh mặt tối sầm, cô vẫn đứng ở đây đó, lão gia tử này lại  dụ người ở ngay trước mặt cô, cũng quá là không nề mặt cô rồi, nếu đổi Ìại là người khác, cô sớm đã đạp cả hai chân ra rồi.

“Bố, được rồi, hôm khác bác sĩ Hà tới bố lại nói chuyện với cậu ây sau.”

Do Quý Giang cũng có chút xấu hổ khuyên cha mình một câu, cười tỏ ý xin lỗi về phía Hàn Băng.

“Thế nào, hôm nay có sướng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.