Cực Phẩm Ở Rể

Chương 61:




Chương 61: Đại Ca Tôi Sai Rồi.

Dưới đầu gối của đàn ông có vàng, huống hồ là đàn ông của Lôi gia.

Nhưng đối mặt với sự sống chết của ông nội, dưới đầu gối của Lôi Tuần không có vàng.

Gió mưa vỗ lên mặt Lôi Tuấn, vô cùng lạnh lẽo. Anh ta giống như không cảm nhận được vậy. Khuôn mặt góc cạnh hiện rõ sự kiên nghị.

Ông nội từng nói với anh ta, con người phải gánh vác hậu quả cho hành vi của mình. Mà bây giờ, anh ta đang gánh vác hậu quả. Nếu như sự ngông cuồng tự đại và xem thường của anh ta chọc giận Lâm Vũ thì hắn phải chịu trừng phạt.

Thậm chí anh ta ảm thấy sự trừng phạt này chưa đủ, nên sắc mặt vô cùng tự trách.

“Lôi đại thiếu, mời về đi. Cơ thể anh quý báu, ngộ nhớ có chuyện gì thì tôi không gánh vác được.” Lâm Vũ nhìn Lôi Tuấn quỳ ở bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu tiếp tục sắp xếp sổ sách.

“Lôi Tuấn biết lỗi rồi. Mong tiên sinh cứu lấy ông tôi! Toàn bộ Lôi gia vô cùng cảm kích!”

Thanh âm của anh ta vang vọng. Anh ta đã quyết tâm, nếu hôm nay Lâm Vũ không đồng ý thì anh ta sẽ quỳ cả ngày. Nếu ngày mai Lâm Vũ vẫn không đồng ý thì anh ta sẽ quỳ hai ngày, đến khi Lâm Vũ đồng ý thì thôi. Hoặc quỳ đến lúc ông nội không trụ nỗi nữa.

) Lâm Vũ không bận tâm tới anh ta nữa, cúi đâu làm việc của mình.

Thực ra Lâm Vũ đã hiểu rõ bệnh tình của lão Lôi, sớm đã định ra tay cứu chữa. Cứ từ chối liên tục như vậy chẳng qua là vì dạy cho Lôi Tuần một bài học.

Hôm trước lão Tống đã gọi điện cho anh, nói về tình hình của lão Lôi.

Lâm Vũ nghe xong thì cũng không nói nhất định chữa khỏi, chỉ nói vấn đề không lớn.

Lão Tống vui mừng, rất hiểu sự khiêm tốn của Lâm Vũ. Nếu Lâm Vũ nói không nhất định thì cơ bản vấn đề không lớn. Nếu Lâm Vũ nói vấn đề không lớn vậy thì trăm phần trăm không có vấn đề gì.

Sau khi biết được lão Lôi được cứu thì lão Tống vô cùng vui mừng. Có điều làm theo yêu cầu của Lâm Vũ, ông không gọi báo cho Lôi Tuần, nên Lôi Tuần mới mời Lâm Vũ ba lần.

“Anh Tiêu Tuấn? Anh ở đây làm gì, mau đứng dậy!”

Lúc này một thanh âm trong trẻo truyền tới, sau đó một cô gái mặc cảnh phục cầm ô chạy qua, vươn tay ra muốn đỡ Lôi Tuấn dậy.

“Tuyết Nghi? Sao em tới đây?”

Lôi Tuần ngẳng đầu lên thì thấy vậy mà lại là Vệ Tuyết Nghị, hơi kinh ngạc.

Đã lâu không gặp, Vệ Tuyết Nghi đẹp hơn rất nhiều. Hai mắt vừa to vừa sáng, da trắng hồng như đào mật chín. Thân hình cũng rất chuẩn, chân dài, eo thon, ngực nở, vai gầy. Bộ cảnh phục trên người gọn gàng phóng khoáng, có máy phần anh khí.

“Em tới thăm ông nội Lôi. Họ nói anh ở đây nên em qua đây.”

Vệ Tuyết Nghỉ che ô cho Lôi Tuần, hỏi: “Anh còn chưa nói với em đấy, sao anh lại quỳ ở đây? Mau đứng dậy.”

Vệ Tuyết Nghi vừa nói vừa kéo Lôi Tuấn. Lôi Tuần lắc đầu, áy náy: “Anh tới mời Hà tiên sinh khám cho ông nội. Hà tiên sinh không đồng ý thì anh không đứng dậy.”

“Người này sao lại quá đáng như vậy? Còn là bác sĩ sao? Có chút y đức với chứ!” Vệ Tuyết Nghỉ tức đùng đùng mà nói: “Anh đợi đấy, em đi nói lý với anh ta.”

Vệ Tuyết Nghi nói xong liền xông vào Hồi Sinh Đường.

“Tuyết Nghi! Đều là tại anh…”

Lôi Tuấn còn chưa kịp ngăn lại thì Vệ Tuyết Nghi đã xông vào trong, vỗ bộp lên bàn, mắng: “Anh chính là tên họ Hà đó sao?

Anh có còn nhân tính không? Thấy chết không cứu?”

Lâm Vũ nâng mắt nhìn Vệ Tuyết Nghi một cái, ngắn ra. Cô cảnh sát xinh đẹp như vậy anh vẫn là gặp lần đầu. Đừng nói, đúng là rất có mùi vị đấy.

“Kinh nguyệt của cô gần đây không đều nhỉ? Sau này chú ý tiết chế tính khí chút.” Lâm Vũ cười nói.

“Anh nói cái gì? Khốn kiếp, dám đùa giỡn bỗn tiểu thư!”

Vệ Tuyết Nghi trừng mắt, liền hướng về phía Lâm Vũ, muốn tát lên mặt anh.

Lâm Vũ nhanh tay, bắt lấy cỗ tay cô, đứng bật dậy, trở tay, Vệ Tuyết Nghỉ liền nằm bụp lên bàn, tay bị Lâm Vũ vặn ra sau, không động đậy được.

“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Tên khốn kiếp này!”

Vệ Tuyết Nghỉ vừa hét, vừa dùng sức vặn người.

Có điều rất nhanh cô không vặn nữa, mặt đỏ bừng lên, vì lúc cô nằm bò lên bàn vễnh mông lên, mà Lâm Vũ đang đứng sau người cô. Hai người cách rất gần, lúc cô vặn người thì mông khó tránh được mà chạm vào nơi không nên chạm của Lâm Vũ.

“Lưu manh chết tiệt. Anh chết chắc rồi!” Vệ Tuyết Nghi mặt đỏ như quả táo, nghiền răng nghiền lợi mắng.

“Ngại quá, tôi không cố ý.”

Lâm Vũ cũng chú ý tới tư thế xấu hỗ này, vội buông tay, lùi về sau một bước.

“Chết tiệt!”

Vệ Tuyết Nghi mắng một câu, liền đánh lên đầu Lâm Vũ.

Tốc độ của cú đánh này rất nhanh, lực độ rất lớn, nếu đánh người bình thường thì ít nhất cũng bị chấn động não nhẹ.

Nhưng người Lâm Vũ lại bắt động, cười tít mắt nhìn cô, mặc cho cô đánh.

Vệ Tuyết Nghi thầm vui, vậy mà lại không tránh, xem tôi đánh chết tên lưu manh nhà anh.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ là tay cô vung qua nhưng không đánh trúng, cũng chỉ kém nửa phân, mép tay lại đánh về phía chóp mũi anh.

Không thể nào!

Vệ Tuyết Nghi thầm kinh ngạc, sau đó nghiến răng, vững chân lại đánh lên đầu Lâm Vũ lần nữa. Cú đánh này vốn dĩ có thể đánh trúng chính diện mặt Lâm Vũ, nhưng cả cánh tay vươn ra, vẫn thiếu một chút.

Vệ Tuyết Nghi biến sắc, cúi đầu nhìn hai chân Lâm Vũ, phát hiện người anh bắt động, nhưng đã rời vị trí.

“Thì ra là người có món nghề!”

Vệ Tuyết Nghi hừ lạnh một tiếng, cũng không giữ sức nữa, thi triển quyền pháp và kỹ xảo chiến đấu mà mình học được ra, đánh mạnh về phía Lâm Vũ.

Nhưng đáng tiếc, cho dù cô dùng lực thế nào thì chân tay vẫn không đánh được Lâm Vũ. Mỗi lần đều thiếu một chút, thậm chí ngay cả áo của anh cũng không động vào được.

“Bát quái quyền?” Lâm Vũ nhìn ra được chiêu thức mà Vệ Tuyết Nghi dùng thì nhếch mày cười: “Tiếc là học chưa rành.”

“Cái rắm!” Vệ Tuyết Nghi nhíu mày, tăng nhanh tốc độ thêm mây phần.

“Góc độ quá thấp!”

“Phạm vi quá nhỏ!”

“Bước chân không vững!”

“Mông… lực mông không đủ!”

Lâm Vũ lúc nói thì lần lượt vỗ lên tay, đùi, eo và mông của cô mấy cái.

“Cái tên lưu manh nhà anh, tôi liều với anh!”

Vệ Tuyết Nghi cảm nhận được cơn đau nóng rát trên mông, triệt để bùng nỗ. Thấy đánh không lại Lâm Vũ, liền vươn tay lấy súng nơi eo ra.

Nhưng khoảnh khắc cô hướng súng về phía Lâm Vũ, thì đột nhiên không thấy Lâm Vũ đâu nữa.

“Tùy tiện chĩa súng vào người khác không lịch sự nhé.”

Lâm Vũ vừa nói xong thì giây tiếp theo súng trong tay Vệ Tuyết Nghi không thấy nữa, sau đó anh xẹt người liền ngồi lên trên bàn, ngón trỏ thong thả mà quay thanh súng của cô.

“Trả súng cho tôi!”

Vệ Tuyết Nghi trắng mặt, vô cùng sốt sắng. Phải biết cảnh sát mắt súng là đại kị.

Vừa nói xong cô liền nhào lên, nhưng mặc cho cô cố gắng thế nào cũng không cướp lại được.

“Trả cho cô cũng được. Có điều cô phải xin lỗi về hành vi lúc nãy của cô.” Lâm Vũ vừa tránh vừa cười nói.

“Đừng hòng!” Vệ Tuyết Nghi nghiền răng.

“Vậy tôi sẽ ném súng này vào trong xe rác sau nhà. Cô không sợ thối thì cứ tìm từ từ.” Lâm Vũ cười nói.

“Được, tôi xin lỗi anh!”

Vệ Tuyết Nghỉ nghĩ rồi thấy lục rác quá ghê tởm, chỉ đành nhẫn nhịn mà nói: “Xin lỗi, được chưa?”

“Không được, không có thành ý.” Lâm Vũ lắc đầu.

“Vậy anh muốn thế nào?” Vệ Tuyết Nghi lạnh lùng trừng anh, hận không thể băm vằm anh. Có điều thân thủ của tên khốn kiếp này quá lợi hại rồi. Cô đấu không nỗi.

“Cô nói lớn, đại ca tôi sai rồi, anh trả súng lại cho tôi.” Lâm Vũ cười tươi nói với cô.

“Anh nằm mo!” Vệ Tuyết Nghỉ tức đến đỏ bừng mặt.

“Vậy thì thôi. Tôi ném vào xe rác vậy.” Lâm Vũ thở dài, quay người định đi.

“Đại… đại ca… tôi sai rồi…”

Vệ Tuyết Nghi khó khăn lắm mới nặn ra được mấy chữ này từ kẽ răng. Vành mắt đã ngập nước, vô cùng ủy khuất. Cô lớn thế này rồi, tung hoành ngang ngược đã quen. Những đàn ông thối tha bên cạnh luôn đều bị ăn đánh, đâu ai dám ức hiếp cô chứ?

“Được rồi được rồi, tôi tha thứ cho cô, trả này.”

Lâm Vũ vừa thấy Vệ Tuyết Nghi khóc thì vội trả lại súng cho cô.

Hết cách, tim anh quá mềm, không chịu được con gái khóc.

Vệ Tuyết Nghi đoạt lấy súng trong tay anh, quay người định đi ra ngoài. Nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu qua nhìn Lâm Vũ, ngậm nước mắt lạnh giọng: “Bay giờ anh đi khám bệnh cho ông nội Lôi của tôi, nếu không tôi liều mạng cũng sẽ giết chết anh!”

“Được, khám, khám.” Lâm Vũ cười lắc đầu, vậy mà lại cảm thấy dáng vẻ mắt ngập nước tỏ vẻ hung dữ này của Vệ Tuyết Nghỉ có chút đáng yêu.

Lâm Vũ mang theo những thứ cần thiết liền đi cùng Vệ Tuyết Nghỉ ra khỏi Hồi Sinh Đường.

“Hà tiên sinh!” Lôi Tuấn nhìn thấy Lâm Vũ thì vô cùng kích động.

“Đi thôi, Lôi đại thiếu, tôi đi khám bệnh cho ông của anh.” Giọng nói của anh không kìm được mà dịu đi mấy phần. Cái quỳ này của Lôi Tuần không khiến anh thấy xem thường mà lại kính nễ.

Vì người mình quan tâm mà có thể vứt bỏ sự tôn nghiêm của mình, đây mới là đàn ông sắt đá chân chính!

“Đa tạ Hà tiên sinh!” Lôi Tuần vô cùng vui mừng, vội đứng dậy.

Nhưng vì quỳ quá lâu mà khớp xương cứng lại, liền ngã nhào về trước.

Lâm Vũ đỡ lấy tay anh ta. Lôi Tuấn chỉ thấy một dòng khí ấm truyền tới, sự cứng đò của hai chân liền biến mắt, không kìm được mà kinh hoàng, kinh ngạc mà nhìn Lâm Vũ.

Lâm Vũ mỉm cười vỗ vai anh ta, bảo anh ta vào xe.

Lúc ba người chạy vội tới viện điều dưỡng thì chỉ thấy trong phòng có thêm một người đàn ông mặc áo bác sĩ, tóc trắng, nhìn có vẻ lớn tuổi, lúc này đang cúi người châm cứu cho lão Lôi.

“Viện trưởng, vị này là?” Lôi Tuấn tò mò hỏi.

“À, Lôi công tử, vị này là chuyên gia trung y được tôi mời tới từ Lăng An lúc sáng, lão Tiêu. Nỗi tiếng ở Lăng An, thậm chí cả Giang Nam, chỉ xếp sau lão Tống.” Viện trưởng cung kính nói, thầm có chút đắc ý. lão Tiêu là nễ mặt ông ta nên mới tới đấy.

“Không cần phiền ông ấy nữa, tôi mời Hà thần y tới rồi.”

Lôi Tuấn khách khí nói, giọng nói không hề sắc bén. Bài học mà Lâm Vũ dạy cho anh ta ba ngày nay quả thực khiến anh ta thấu hiểu được.

“Hà thần y? Cậu mời Hà thần tiên tới thì cũng vô dụng!”

Lão Tiêu nghe thấy có người tự xưng là thần y thì không kìm được mà châm chọc: “Tôi nói cho cậu biết, bệnh của ông cậu không xoay chuyển được. Có hiểu không xoay chuyển được là gì không?”

“Lão tiên sinh, chuyện gì cũng đừng nên nói chắc như vậy.”

Lâm Vũ cười nói.

“Chàng trai trẻ, cậu vẫn nên xem thử bệnh của ông cụ rồi hãy nói đi.” Lão Tiêu nhìn Lâm Vũ một cái. Vì do từ Lăng An tới nên ông ta không biết Lâm Vũ.

Sau đó ông ta vẫy tay với y tá bên cạnh, nói: “Đưa phim X quang lồng ngực chụp lúc nãy cho cậu ta xem.”

Y tá vội đưa phim qua trước mặt Lâm Vũ, Lôi Tuần và Vệ Tuyết Nghi, chỉ vào tắm phim mà giải thích: “Đường vân hai lá phổi thô hơn, màng phổi trái đã dày lên, góc cơ hoành cũng mòn đi, hơn nữa bên trong có dịch thể chuyển động, hoạt động của màng trái bị cản trở, phổi trái bị lao mãn tính, lá phổi dần co rút lại, xơ phổi tăng mạnh.”

Xơ phổi?

Lôi Tuấn nghe vậy thì trước mắt tối lại, người lắc lư một cái, suýt nữa ngất đi.

Loại bệnh này quả thực không thể xoay chuyển được nữa. Tỉ lệ tử vong còn cao hơn u bướu. Nghe nói người bệnh sau khi được chẩn đoán thì không sống quá ba năm.

Đối với tình hình của ông nội, cho dù tỉnh lại thì e là cũng không sống được máy tháng nữa.

Lâm Vũ chau mày nhìn phim X quang hồi lâu, trầm mặc không nói. Xơ phổi thì lão Tống chưa từng nhắc tới. Xem ra thời gian bị xơ phổi của lão Lôi chưa lâu.

Không ngờ bệnh tình phức tạp hơn anh nghĩ nhiều.

“Chàng trai trẻ, bây giờ cậu có còn dám mạnh miệng nói mình là thần y nữa không?”

Lão Tiêu thấy vẻ mặt khó xử lúc này của Lâm Vũ thì rất hài lòng, ánh mắt nhìn anh có chút xem thường.

Loại nhóc con học được chút nghề liền dám mạnh miệng thế này, ông ta đã gặp quá nhiều rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.