Cực Phẩm Ở Rể

Chương 552:




Chương 552:

“Mẹ mày, mày nói ai thua!”

Người mặc đồ trắng vừa cười vừa chửi bới, tát vào đầu người tài xế.

“Bịch bịch bịch…”

Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa SỐ.

Người áo trắng kẻ sọc giật mình, vôi vàng nói: “Tam Tự, cậu có nghe thây tiếng ai gõ cửa kính xe không.”

“Không.”

Tam Tự cười nói: “Ông chủ, anh đùa cái gì. vậy? Anh nhìn đi, chúng ta đi với vận tôc sáu mươi bước. Tuy răng không nhanh, nhưng không thê bị gõ cửa được trừ khi có ma làm.”

“Nhưng làm sao mà tôi nghe được?”

Người mạc đồ kẻ sọc trăng cau mày nói. Anh ta liếc trái liếc phải, trê tâm kính mờ mờ ánh sáng cũng không thấy ai.

“Bịch bịch bịch…”

Lúc này, tiếng gõ cửa xe một lần nữa vang lên.

“Quái, Tam Tự, bây giờ nghe thấy chưa?”

Người mặc quần áo kẻ sọc trắng run bần bật, kinh hãi nói.

“Tôi không nghe thấy, ông chủ, đừng làm tôi sợ, anh cũng thừa biết tôi nhát gan mà.” Người đàn ông kêu Tam Tự cười nói.

“Tôi không có dọa cậu!”

Khuôn mặt người mặc bộ quần áo kẻ SỌC trắng tái nhợt, lời nói Có chút run rấy: “Thật đó, cậu nghe…

Anh ta chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy bên tai vang len tiệng “bốp”, tâm kính cửa số bên phải bỗng vỡ tan tành, một cánh tay nhanh như chớp vươn ra túm lấy cô anh ta kéo mạnh, cơ thê đột ngột bay ra khỏi cửa kính xe, ngã xuông đất nặng nê, do quán tính rất lớn, anh ta lăn vê phía trước cực nhanh, đâm vào thùng rác bên đường oành lên một cáu.

| May là khoảng thời gian này không có ai đi lại không thì có lẽ anh ta đã bị nghiền nát thành thịt.

Nhưng lúc này, anh ta cũng bị ngã, vô cùng chật vật, xương cốt gân như rụng rời, cả người và chân không cử động được tê rần, chắc đã gãy xương.

đôi…

Tên này đau đớn rên rỉ nhưng may mắn thay vẫn còn tỉnh táo.

“Được rồi, thân thể tốt đấy, tôi làm vậy mà không ngã chết sao?”

Lâm Vũ phủi tay, chậm rãi đi tới chỗ tên kia, dùng chân đá, néu không phải lúc đó có giảm bớt lực thì có lẽ anh ta sẽ thật sự ngã chết.

Vừa rồi Lâm Vũ vội vàng đuổi theo, vốn chỉ định gõ cửa dọa không làm gì, lại phát hiện con đường này không có người.

“Này, mày còn nhận ra tao là ai không?”

Lâm Vũ cúi xuống, cau mày khi nhìn tên mặc bộ quân áo kẻ Sọc màu trắng cả người dính đầy rác bắn, vô cùng hôi hám.

Sau khi nhìn thấy Lâm Vũ, tên mặc bộ đồ trắng kẻ sọc tức giận, thở hồn hễn, nhìn chằm chằm anh đầy hận ý, lạnh lùng nói: “Mày… tên BHốH Mẹ kiếp mày!”

Anh ta chưa kịp nói xong đã bị Lâm Vũ tát vào miệng một cái.

RÓI cờ Tên kia đau đón khit mũi, trong miệng lập tức tràn ra một ngụm máu đặc, còn có hai thứ cứng cứng màu trăng, rõ ràng là hai cái răng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.