Cực Phẩm Ở Rể

Chương 544:




Chương 544:

“Được, vậy cậu giúp tôi xem một chút đi, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có người nhìn một cái là có thê chân đoán được bệnh tật! Cậu thực sự coi mình là thần sao?”Một sếp giám đốc tai to lập tức đứng dậy, đi tới để Lâm Vũ khám.

“Ông bị viêm túi mật cấp tính.”

Lâm Vũ liếc mắt nhìn ,ông ta một cái, thản nhiên nói: “Mỗi lần ăn thức dầu mỡ, vùng bụng trên đột nhiên đau dữ dội, không dừng lại còn mỗi lúc một tăng, mỗi lần đau đều đau đến chết đi sông lại, hơn nữa phải bả vai thường đau nhức, buồn nôn, nôn, sốt và các triệu chứng khác, uông Nitroglycerin, thuốc giảm đau nhưng hiệu quả không rõ, đúng không? “

“Đúng đúng!”

Giám đốc tai to đột nhiên ngắn ra, khiếp sợ không thôi, liên tục gật đầu: “Tôi không có thời ¡ gian đến bệnh viện phẫu thuật, hơn nữa nghe nói phẫu thuật rất đau, cậu.. .cậu có cách nào đề chữa mà không cân phẫu thuật không?”

Mọi người trong đại sảnh nghe được lời này đêu xôn xao, có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cứ liếc nhẹ một cái đã có thê biệt bệnh tật của giám đốc tai to này, hơn nữa còn nói thuốc ông ta dùng không sai li nào! Thật thân kỳ!

“Đương nhiên có thể, uống thuốc Đông ý môth tuần là có thề chữa khỏi.” Lâm Vũ tự tin nói.

“Thật sao?” Sắc mặt giám đốc tai to vui mừng, vội vàng nói: “Tôi mua, tôi mua vé điêu trị của cậu, tôi ra năm triệu, không, mười triệu!” “

Ông ta bây giờ vô cùng kính phục LẠPT Vũ, không thê chờ đợi muôn mua tư cách tr liệu của Lâm Vũ trước.

Đề biết triệu chứng cụ thể của viêm túi mật này ông ta đã phải đến bệnh viện khám ba bốn lần, hơn nữa thuốc bệnh viện kê cho ông ta căn bản không có tác dụng, cứ đau là như muốn chết đi, như có người cầm dao đâm vào bụng.

“Này, này! Ông vội vàng cái gì, vẫn chưa giúp chúng tôi xeml “

Lúc này một người đàn ông mặc âu phục gây gò thầy Lâm Vũ nói chuẩn như vậy, cũng hơi đứng ngôi không yên, lập tức đứng lên, vội vàng cụng kính với Lâm Vũ: “Hà tổng, có thể phiền ngài giúp tôi xem một chút được không?”

Lâm Vũ liếc anh ta một cái, nhíu mày, không nghĩ người gây gò. như vậy lại mắc loại bệnh này, nói thẳng: “Anh bị bệnh tiều đường, vì thường xuyên ngôi lâu không đi lại nên trí nhớ không tốt, chịu nhiều áp lực còn hay rượu chè hút thuộc dẫn đến việc.

insulin không được bài tiết hét, về uống thuôc Đông y nửa tháng là khỏi, về sau ăn thích ăn gì thì ăn, không bao giờ tái phát nữa.”

“Không bao giờ tái phát?” Người đàn ông gây gò mặc âu phục kinh ngạc, vô cùng kích động, nhất là sau khi nghe được câu nói “Muốn ăn gì thì ăn” của Lâm Vũ.

Từ khi anh ta bị bệnh tiểu đường gặp rất nhiều khó khăn trong chuyện ăn uông, từ nhỏ anh ta đã thích ăn những đồ ngọt, thức ăn nhiều calo.

Cố gắng phân đầu được nửa đời, kiếm được tiền, chuẩn bị đi hưởng trái ngọt thì lại mắc phải bệnh này, ăn uống còn phải lo lắng, còn không băng ngày trước tùy ý bản thân.

“Đúng vậy. Sẽ không tái phát nữa!”

Lâm Vũ gật đầu khẳng định.

“Tôi trả ba nghìn vạn, Hà tông, chỉ cân cậu chữa khỏi bệnh cho tôi thì năm nghìn vạn cũng được, tôi sẽ trả hết!” Người. đàn ông gầy gò phần khích nói, giá trị con người anh ta cũng đến máy trăm triệu, giờ bỏ ra năm nghìn vạn đổi thấy một cơ thể khỏe mạnh cũng đáng.

“Này, còn chưa bắt đầu đấu giá mà!”

“Đúng vậy, có hiểu luật hay không đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.