Cực Phẩm Ở Rể

Chương 542:




Chương 542:

Tuy rằng ở đây rất nhiều công ty cũng ra năm mươi phần trăm, nhưng đều quá ít, nhiều nhất cũng chỉ hai hay ba triệu, mà Vạn Duy Thân vừa vung tay đã đưa ra bảy mươi triệu!

Bảy mươi triệu đôi với một số công ty nhỏ hơn một chút là lợi nhuận một hai thâng trời, vậy mà người ta nói quyên góp là quyên góp luôn!

Khoản quyên góp này của hãn so với các công ty khác quyên góp tối nay nhiều hơn nhiều, dù sao loại tập đoàn lớn như tập đoàn Lý thị cùng đăng cập cũng chỉ quyên góp hơn mười triệu.

Hứa Hải Sâm và người của tập đoàn Lý thị không khỏi nhíu mày, không nghĩ tới Vạn Duy Thần này vì giành thê diện mà làm đến mức nàyÌ Thứ trưởng Diêu khẳng định gật đầu, nhìn về phía Vạn Duy Thần trong mắt tràn đầy tán thưởng, trong lòng vô cùng vui vẻ, tôi nay quyên góp được nhiều tiền như vậy cho Bộ Thương mại bọn họ kiếm đủ mặt mũi.

“Cảm ơn, cảm ơn tập đoàn Vạn Thê, tôi tin các câu lương thiện như vậy sẽ đặt được nền móng của mình lên thị trường quốc tê!”

Thư ký Lam đi lên sân khấu, kích động khen ngợi một hồi, sau đó nhìn về phía Lâm Vũ, cười âm hiểm nói: “Hà tổng, hiện tại đồ của tập đoàn Vạn Thể đã đấu giá xong, có thê lấy bảo vật vô giá của ngài ra được chưa? “

Cô ta nhắn mạnh từ “kho báu vô giá”, nói cao lên, giọng điệu đầy trào phúng.

Mọi người ngôi đương nhiên cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói của cô ta, cũng nở cười to, bọn họ cũng đều chờ xem Lâm Vũ sẽ đưa ra bảo bối kinh thiên động địa gì đi ra, có thể hạ đo ván Ngọc Tông Chiến quốc một trăm bốn mươi triệu trong một giây.

Thật ra đối với đại đa số mọi người mà nói, Lâm Vũ bây giò hính là làm trò hề trong mắt họ.

Lý Thiên Ảnh thấy được kết quả trước đó cũng có chút lo lắng nhìn Lâm Vũ một cái, năm chặt tay.

Ngược lại, Lâm Vũ vô cùng thản Nhiệt trong ánh mắt cười nhạo của mọi người chậm rãi bước lên sân khấu, ưõỡn ngực ngắng đầu nói: “Tôi không biết chư vị cười cái gì, thư ký Lam nói không sai, ta muốn thứ này nói thứ này có giá cũng được, nói vô giá cũng không quá.”

“Phải không? Vậy thì cậu lấy ra thứ gì đó ra đi!”

“Đúng vậy, để tôi xem cậu khua môi múa mép đến bao giờ!”

“Nếu không mang cái gì ra được thì cút khỏi thành phô này đi!”

Người phía dưới thấy Lâm Vũ kiêu ngạo như vậy, lập tức mắng hắn.

Vạn Duy Thần mang theo ý cười nhìn Lâm Vũ, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ tức giận và oán hận.

Hắn từng thầy qua ảnh, biệt Hà Gia Vinh trước mát này chính là người khiến chú hai hắn tức giận, ngườiđánh tàn phế cháu trai hắn!

Chính là người phá nát mặt mũi của Vạn gial Hắn thề, một ngày nào đó nhất định phải chém tên này thành nghìn mảnh, khiên nó thịt nát xương tanl Lâm Vũ vươn một ngón tay ra, cười tủm tỉm nói: “Tôi muôn đâu giá một mạng sống!”

Mọi người nghe được lời này của anh không khỏi ngắn ra, sau đó người trong đại sảnh lân thứ hai cười {O, giông như nghe được trò đùa buồn cười nhất trên đời.

“Tên này đến cái rắm cũng không có, lại đem mạng sông đi đầu giá, đáng tiếc mạng của nó không đáng giá!”

“Tên này điên rồi, mày dơ bận như Vậy ai mẹ nó muôn!”

“Đúng vậy, mẹ nó, mày là ai chứ, mạng của mày ở trong mắt chúng ta không đáng một xul”

Lâm Vũ vẫn chưng vẻ mặt lạnh nhạt, dùng sức võ võ bản, cao giọng nói: “Tôi nói là mạng của các người, thế nào, trong mất các người, cái mạng thối nát của các người cũng không đáng giá sao? “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.