Cực Phẩm Ở Rể

Chương 53:




Chương 53: Tặng Anh Một Niềm Vui Lớn.

“Sao… Sao cậu lại ở đây!”

Nhìn thấy Lâm Vũ, Lý Tuần Dật giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Anh ta không phải đã bị bắt cóc rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

“Sao tôi lại không thể ở đây? Đây là phòng của vợ tôi. Ngược lại là anh đấy Lý đại thiếu. Hình như anh không nên ở chỗ này nhỉ?” Mặt Lâm Vũ liền trầm xuống, âm thanh vô cùng lạnh.

PLỒI s) Lý Tuấn Dật đột nhiên không biết nên hỏi thể nào, trong lòng tự nhiên thấy sợ hãi. Anh ta quả thực không hiểu Lâm Vũ thoát khỏi mấy tên đặc chủng binh đó như thế nào, lại sao có thể chạy về phòng khách sạn trong thời gian ngắn như vậy.

“Lý tổng, tôi đang hỏi anh đấy.”

Ánh mắt Lâm Vũ như hai con dao sắc, khiến cho tim Lý Tuấn Dật run lên một cái. Mắt anh ta đảo một cái, quay người chạy ra của.

Nhưng anh ta vừa chạy tới cửa thì Lâm Vũ liền xuất hiện bên cạnh anh ta, bắt lấy nắm tay cửa, sau đó dùng khủy tay như thép thúc mạnh lên mặt anh ta.

Lý Tuấn Dật chỉ thấy khoang miệng truyền đến mùi máu tanh, sau đó cả người như diều dứt dây mà văng ra, ngã mạnh lên đất, lục phủ ngũ tạng đều như bị đảo lộn, đau đớn.

“Nếu nhớ không nhằm thì buổi đấu giá lần trước tôi đã cảnh cáo anh rồi nhỉ? Nếu anh còn dám nhòm ngó tới Giang Nhan thì tôi sẽ giết anh.”

Ngữ khí của Lâm Vũ lạnh như băng, đôi mắt đen không có chút cảm xúc nào.

“Cậu muốn làm gì?”

Lý Tuấn Dật nén sợ mà đứng dậy, đấm lên đầu Lâm Vũ một cái. Nhưng nắm đắm của anh ta còn chưa tung ra hét thì chân Lâm Vũ đã nhanh hơn mà tới trước mặt anh ta. Cả người anh ta lật một cái, bị đạp vào đầu và chân, ngã mạnh ra đắt.

“Hà Gia Vinh… Tao sẽ không tha cho mày!”

Lý Tuấn Dật thấy cỗ mình sắp gãy rồi, dùng lực đỡ lấy cổ, giọng khàn đặc.

“Bây giờ nên nói là tôi sẽ không bỏ qua cho anh nhĩ?”

Lâm Vũ nhếch mày, tiếp đó đứng dậy đi tới trước vali của Giang Nhan, lấy một bịch kim ra, từ từ đi về phía Lý Tuấn Dật, từ tốn nói: “Anh rất may mắn. Lúc nãy đột nhiên tôi đổi ý rồi. Tôi không những không giết anh mà còn sẽ để anh sống tốt.”

Vừa nói xong hai cây kim trong tay anh cắm mạnh lên hai bên sườn của Lý Tuấn Dật.

“Mày làm cái gì?” Lý Tuấn Dật vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Đột nhiên phát hiện người mình không động được nữa.

, “Trước đây chắc anh từng uống thuốc nhỉ? Nhìn sắc mặt của anh, có lẽ là thận khí quá nhiều, bị nhiệt. Nếu không kịp thời thải ra thì cơ thể sẽ bị tổn thương nặng.”

Lâm Vũ mỉm cười nhìn anh ta một cái, tiếp đó anh châm kim vào những huyệt liên quan tới thận khí như huyệt Quan Nguyên, huyệt Thận Du.

Lý Tuấn Dật đột nhiên cảm thấy người mình vô cùng nóng, đặc biệt là bụng dưới, giống như có một ngọn lửa đang cháy vậy.

Sau đó anh ta thấy có một dòng khí nóng chảy qua bụng dưới, người run lên, một cảm giác sảng khoái liền truyền khắp người, tiếp đó được thay thế bởi cảm giác mệt mỏi.

“Mẹ nó, mày dùng cách này để chỉnh ông…”

Anh ta còn chưa nói xong thì bụng dưới lại nóng lên, sau đó người lại run một cái, đũng quần ướt một mảng.

Lý Tuấn Dật không kìm được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Mẹ nó, rốt cuộc là sao? Máy cây kim sao có thể khiến anh ta có phản ứng thế này?

Không kịp nghĩ nhiều, bụng dưới của anh ta lại nóng lên.

“Hà Gia Vinh, mày rốt cuộc đã làm gì tao? Tao nói cho mày biết, mày… A…”

Anh ta chưa nói xong thì người lại run lên. Lần này sau khi kết thúc thì anh ta chỉ thấy sau gáy ớn lạnh, hai bên thận mơ hồ đau, cả người giống như bị rút rỗng vậy.

“Hà Gia Vinh, mày mau… mau dừng lại, nêu không tao… xin, xin xin cậu…”

Tiếng của anh ta tràn đầy sợ hãi, đã không mạnh miệng được nữa.

“Dừng lại? Sao phải dừng lại? Tối nay anh tới đây không phải là muốn tìm cảm giác khoái hoạt này sao? Tôi giúp anh như vậy, anh nên cảm ơn tôi chứ.”

Lâm Vũ ngồi trên giường nghịch điện thoại, tỏ vẻ không liên quan tới mình.

“Xin xin cậu… Tôi sắp chết rồi…”

Năm phút sau, âm thanh của Lý Tuấn Dật đã hơi mê man, cả khuôn mặt trắng như giấy, người không ngừng run rầy, rõ ràng là bị rét lạnh, bụng dưới đã mắt cảm giác.

“Yên tâm, tôi sẽ không để anh chết.”

Lâm Vũ nặn một nụ cười với anh ta, hơi do dự nhưng vẫn vươn tay rút kim trên người Lý Tuấn Dật ra.

Dù chỉ mới mười phút, nhưng đã đủ rồi. Hạnh phúc nửa đời sau của Lý Tuấn Dật đã bị phế hoàn toàn rồi. Sau này dù gặp được gái đẹp thì anh ta cũng lực bắt tòng tâm rồi.

Đối với một người đàn ông mà nói, biến anh ta thành thái giám, còn đau khổ hon giết chết anh ta.

Vậy nên Lâm Vũ bây giờ đã không cần giết anh ta nữa.

“Ngủ một giấc đi, tháng ngày sau này của anh còn dài lắm.”

Lâm Vũ nở nụ cười tươi với anh ta, sau đó anh châm cái vào sau gáy, anh ta liền ngủ thiếp đi.

“Giang Nhan, mở cửa, tối nay tôi ngủ ở phòng này!”

Lâm Vũ lấy hành lý của Giang Nhan ra, chu đáo mà đóng cửa giúp Lý Tuần Dật, sau đó chạy tới gõ cửa phòng Giang Nhan.

“Hà Gia Vinh, anh có phải bị thần kinh không? Có để người khác ngủ nữa không hả!”

Mặt Giang Nhanh đều đỏ lên. Hai mươi phút trước, cô đang ngủ ngon, Lâm Vũ đột nhiên chạy qua gọi cô đổi phòng với anh, kết quả cô vừa ngủ lại thì tên khốn kiếp này lại chạy tới nữa.

Thực ra ly nước ép mà nhân viên đưa tới đó không làm Lâm Vũ hôn mê. Với y thuật của anh sao có thể bị chút thuốc đó hạ gục chứ.

Phối hợp mà ngất đi là vì anh muốn nhìn xem bọn chúng muốn giở trò gì.

Sau khi bị mấy tên đặc chủng bắt đi, Lâm Vũ vẫn luôn giả ngủ, đợi bọn chúng báo cáo lại với tên áo khoác đen xong thì anh liền ra tay, đánh ngất bốn tên bọn chúng, sau đó liền chạy nhanh về khách sạn, đổi phòng với Giang Nhan.

Anh đã sớm đoán được người đứng sau chắc chắn là Lý Tuấn Dật, không ngờ đúng thật.

Nếu như Lý Tuần Dật đã tốn công sức nhiều như vậy thì anh tất nhiên không thể khiến người ta mất công vô ích. Nên liền tặng cho Lý Tuần Dật một niềm vui cả đời khó quên.

Thực ra Lâm Vũ vốn có thể ngủ tạm ở trong phòng đó, nhưng do mùi tanh hôi và máu tanh trên người Lý Tuấn Dật quá ngạt mũi, nên anh chỉ đành chạy tới ngủ chỗ Giang Nhan.

Nhìn Giang Nhan tức giận như vậy, anh vội cười ngại ngùng: “Xin lỗi, tôi không cần thận làm đổ nước lên chăn, ướt hết rồi, không ngủ được nữa.”

“Thật sự là chăn bị ướt rồi?” Giang Nhan ngiêng người cho anh vào, nhìn anh một cái, mơ hồ cảm thấy tên khốn kiếp này tới muộn như vậy có thể là có ý đồ gì đó với cô.

“Tôi nay không được đâu đấy. Muộn quá rồi, eo tôi không thoải mái, hơn nữa ngày mai còn phải dậy sớm ngồi tàu hỏa, anh đừng ép tôi…”

Cô cắn môi, vẫn có chút ngại ngùng mà nói thẳng.

“Nhìn cô kìa, nghĩ đi đâu vậy? Tôi có thể làm chuyện cầm thú vậy sao?”

Lâm Vũ hiểu ý cô, sắc mặt cũng không kìm được mà đỏ lên.

Anh không phải cầm thú, anh không bằng cầm thú.

Giang Nhan thầm mắng một câu.

í Đây là lân đâu hai người họ chen chúc trên một chiêc giường đấy. Giang Nhan gần như không ngủ được, mà Lâm Vũ lại ngủ như heo, ngủ một mạch tới sáng.

Sau khi thức dậy, Lâm Vũ và Giang Nhan liền tới ga tàu. Lâm Vũ hoàn toàn không quan tâm tới Lý Tuần Dật. Anh biết thuộc hạ của Lý Tuần Dật buồi trưa sẽ tới tìm.

Lúc đi tới ga tàu, Lâm Vũ nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của Giang Nhan, đột nhiên rất muốn biết trong lòng cô có chút tình cảm gì với Lý Tuấn Dật không, không kìm được mà hỏi: “Đến Lăng An, cô sẽ nhớ Lý Tuấn Dật không?”

Giang Nhan nghiêng đầu nhìn anh một cái, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét, lạnh giọng: “Phiền anh sau này đừng nhắc đến loại người này với tôi được không, bản.”

“Được, chị Giang.”

Lâm Vũ không kìm được mà cười thầm một cái, đột nhiên thấy vô cùng vui vẻ.

Sau khi về tới Thanh Hải, Lâm Vũ liền đặc biệt bớt thời gian đi xem mấy mặt bằng. Anh từng nghĩ, kiếp trước mình chỉ là một sinh viên trường y, bây giờ lại kế thừa y thuật của tổ tiên, nên vẫn thích hợp mở phòng khám nhất, khám cho người khác.

Nếu có thể thành công thì lại có thể làm thiện tích đức, cũng xem như chuyện tốt.

Còn về Tế Thế Đường thì cũng không tạo thành quan hệ cạnh tranh gì cả. Dù sao thành phố Thanh Hải lớn như vậy, người bệnh nhiều vô kể, đừng nói là một Tế Thế Đường, cho dù có hơn mười Tế Thế Đường thì cũng không khám hết.

Có điều liên tiếp mấy ngày Lâm Vũ đều không tìm được mặt bằng ưng ý. Vì mặt bằng ở đường lớn rất ít, đa phần đều là ở trong trung tâm thương mại. Kiểu tiệm như tiệm thuốc bắc, không hợp mở ở trong trung tâm thương mại, vì quá ồn ào.

Sáng hôm nay Lâm Vũ vừa dậy thì cụ Tống đột nhiên gọi điện tới, ngữ khí vô cùng hoảng loạn: “Tiểu Hà à, bây giờ cậu có bận không? Tế Thế Đường có chuyện rồi, bây giờ tôi đang ở Kinh Thành, không về được, có thể phiền cậu qua đó xem giúp tôi không?”

“Được, cụ Tống, giờ cháu qua đó ngay.” Lâm Vũ không hỏi là chuyện gì mà đồng ý ngay. Cúp máy liền đi tới Tế Thế Đường.

Còn chưa tới nơi thì từ xa đã nhìn thấy một đám người đang chặn kín lại trước công Tế Thế Đường. Một đám đông ở bên ngoài đang hóng chuyện, người ở bên trong ầm ï không biết đang nói cái gì.

“Người anh em, bên trong có chuyện gì vậy?”

Lâm Vũ kéo một người đang hóng chuyện qua hỏi.

“Thuốc của Tế Thế Đường suýt nữa làm chết người. Người thân nhà họ kéo tới làm loạn.” Người đó nói.

Thuốc của Tế Thế Đường làm chết người?

Lâm Vũ đột nhiên thấy rất buồn cười. Thương hiệu Tế Thế Đường lâu năm như vậy, chưa bao giờ có vẫn đề gì, sao có thể gây chết người?

“Uổng công chúng tôi tin tưởng Tế Thế Đường như vậy, thuốc trung của các người làm hại bách tính, tính mạng dân thường.

Loại tiệm thuốc vô lương tâm như các người nên đóng cửa đi!”

Cổng tiệm thuốc có một người đàn ông mặc áo vàng mặt mũi đỏ bừng, tinh thần kích động. Bên cạnh anh ta có một bệnh nhân ngồi xe lăn, sắc mặt tái nhợt, môi bầm tím, vẻ mặt đau khổ, hô hấp khó khăn, quả thực như bị trúng độc.

Trên tay trái người bệnh vẫn còn găm kim, trên thanh sắt gắn bên trên xe lăn có treo một bịch nước truyền.

Phía sau người bệnh có hai người phụ nữ, cũng giận đỏ mặt.

Một người là vợ người bệnh, người kia là em gái người bệnh.

Người đàn ông áo vàng là em trai người bệnh. Tháy tình trạng này của anh trai, anh ta vô cùng kích động. Chẳng qua chỉ chữa ho vậy mà lại bị trúng độc thành thế này.

Gây ra chuyện lớn như vậy, Tống Chỉnh tất nhiên cũng có mặt, lúc này sắc mặt anh ta trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy trán, miệng hét lên: “Anh nói bậy. Thuốc của chúng tôi không thể nào làm chết người!”

Sau lưng anh ta còn có mấy thầy thuốc, sắc mặt đều rất khó coi, không nói gì.

“Không thể nào? Vậy cậu xem thử đơn thuốc mà cậu kê này.

Thuốc này có phải là mua chỗ tiệm của máy người không?”

Người đàn ông áo vàng nói xong liền lấy một đơn thuốc và một phiếu thu cắt thuốc.

“Đơn thuốc và thuốc của chúng tôi đều không thể có vấn đè!”

Tống Chinh nghiền răng, trên trán mồ hôi chảy không ngừng.

Lúc này Lâm Vũ chen ra khỏi đám người, vươn tay cầm lấy đơn thuốc và phiếu thu.

“Hà… Hà đại ca!”

Tống Chinh nhìn thấy Lâm Vũ thì mừng rỡ, đã không còn dáng vẻ u ám lúc nãy nữa, thay vào đó là vẻ mặt vui mừng, tự nhiên thấy an tâm.

Lâm Vũ cười gật đầu với anh ta, không nói gì, cúi đầu nghiêm túc nhìn đơn thuốc trong tay.

Đon thuốc này là một đơn chữa tận gốc bệnh hen xuyễn, chỉ thấy bên trên có viết tía tô, ngũ vị tử, ma hoàng, bình bối, tiền hồ, pháp bán hạ, vân vân, hơn hai mươi vị thuốc. Rõ ràng là một bài thuốc gia truyền của Tế Thế Đường, nếu không thì đơn thuốc của tiệm thuốc bình thường không thể kê nhiều vị thuốc như vậy.

“Cậu xem thử dược liệu của đơn thuốc này, nhiều loại thuốc như vậy, làm sai một vị thì có khả năng sẽ lấy mạng người đúng không!” Người đàn ông áo vàng giận dữ nói.

“Đúng thế. Là thuốc thì có ba phần độc. Kê nhiều vị thuốc như vậy, khó tránh sai sót!”

“Người đều đã bị như vậy rồi, còn nói được gì nữa chứ!”

“Tế Thế Đường không được rồi. Cụ Tống cũng không phải là cụ Tống trước đây nữa. Cái gì mà chữa bệnh cứu người, tôi thấy bây giờ họ chỉ là lo kiếm tiền thôi!”

“Đâu chỉ có Tế Thế Đường, tôi thấy tát cả thầy thuốc bắc đều như nhau cả. Sau này có bệnh thì vẫn nên đến bệnh viện chính quy mà khám. Tiệm thuốc nhỏ, không thể tim!”

“Bây giờ còn có người tin trung y, đúng là ngốc!”

Đám đông thấy người đàn ông áo vàng nói có lý, liền đồng loạt a dua mà trách Tế Thế Đường và trung y.

Lâm Vũ nghe thấy họ sỉ nhục trung y, trong lòng vô cùng tức giận. Cố nhịn cơn giận mà quay đầu nhìn Tống Chinh một cái, hỏi: “Đơn này là cậu kê?”

Tống Chính thấy ánh mắt của Lâm Vũ thì run lên một cái, vội nói: “Là tôi kê. Nhưng đơn này là đích thân ông nội nghiên cứu ra, không thể sai được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.