Cực Phẩm Ở Rể

Chương 49:




Chương 49: Ngày Kỷ Niệm Ngày Cưới Đặc Biệt

Quản lý nhà hàng nói xong nháy mắt, người phục vụ liền gọi hai nhân viên bảo vệ mặc vest đen vào.

Những nhà hàng có đẳng cấp giống như nhà hàng của họ, đương nhiên có trang bị bảo vệ, để ngăn chặn có người gây rồi, làm phiền khách khác dùng bữa.

Suy cho cùng, những người đến đây đều là những người thượng lưu, đảm bảo an toàn là điều cơ bản nhất của họ đối với khách.

“Đúng! Cho chúng nó ra ngoài!” Tề Đại thiếu gia lúc này chống hông, vênh váo, mũi phổng cả lên.

Anh ta là một khách thường xuyên đến nhà hàng này, mỗi năm chỉ tiêu ở đây hàng trăm nghìn tệ, vì vậy người quản lý nhà hàng mới cung kính với anh như vậy.

“Anh nói chúng tôi đi là chúng tôi phải đi sao? Anh là quản lý nhà hàng, ai lại cho anh quyền lực lớn như vậy?” Lâm Vũ lạnh lùng nói.

Vừa nói, anh vừa lấy trong túi ra một tắm thẻ vàng đen đưa cho quản lý nhà hàng và nói: “Mời anh xem rõ tắm thẻ này rồi nói tiếp”.

Chiếc thẻ này được Dương Thần Minh đưa cho anh sau khi chụp ảnh ngày hôm đó, nói đó là thẻ VIP do nhà hàng anh làm riêng, sử dụng thẻ này miễn phí toàn bộ.

Lúc đầu Lâm Vũ không nhận, nhưng Dương Thần Minh nhất định đưa, nói là cảm ơn Lâm Vũ đã chữa trị cho bố mình, dù sao Lâm Vũ cũng không đòi một xu tiền khám bệnh.

Người quản lý nhà hàng sắc mặt đột ngột thay đổi sau khi nhìn thấy tắm thẻ này, toát mồ hôi lạnh.

Dương Thần Minh đã đặc biệt dặn dò anh ta,thấy thẻ như thấy chính Dương Thần Minh. Bất cứ ai giữ tấm thẻ này đều là khách quý hàng đầu của Dương Thần Minh.

Trước đây đã có khách từng cầm thẻ VIP này tới đây, nhưng họ là những người nỗi tiếng trong chính phủ, doanh nghiệp hoặc nhân vật quốc tế, quản lý nhà hàng không bao giờ ngờ rằng những người trẻ tuổi như Lâm Vũ cũng có thể cầm thẻ VIP của ông chủ họ.

Nếu Dương Thần Minh biết mình đã xúc phạm VỊP này, thì anh ta sẽ không cần làm việc nữa, trực tiếp dọn đồ cút là được.

Quản lý nhà hàng rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu nói: “Thưa an… anh, thực sự xin lỗi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin anh thứ lỗi. Chúng tôi sẽ lập tức lau và khử trùng chỗ ngồi này, để anh ngồi.”

“Mày nói cái gì?”

Nghe quản lý nhà hàng nói, sắc mặt của Tề Đại thiếu gia lập tức thay đổi, anh ta nói lớn: “Mày đã quên mắt là ông đây đã đóng góp thế nào cho hiệu suất kinh doanh của mày à?”

Anh không hiểu tại sao Lâm Phong đưa ra tắm thẻ rách ấy, thái độ của quản lý nhà hàng đột nhiên quay ngoắt 180 độ.

X “Tề Đại thiếu gia, nếu anh bằng lòng, tôi sẽ đổi chỗ cho anh, nếu anh không đồng ý, vậy tôi xin lỗi, mời anh ra ngoài, đừng làm phiền khách VỊP của chúng tôi dùng bữa!”

Vẻ mặt của quản lý nhà hàng thay đổi, anh ta lạnh lùng nói với người mặc bộ vest xanh.

Vừa dút lời, hai nhân viên bảo vệ mặc vest đen liền tiến tới, có cảm giác ép buộc.

Tề Đại thiếu gia vừa nhìn đã không dám làm gì, mím chặt môi đến mức mặt đỏ lên.

Mấy ngày nay anh vừa mới tán tỉnh được một hoa khôi đại học, hôm nay là sinh nhật của hoa khôi muốn thể hiện một chút, nhưng không ngờ lại đụng phải Lâm Vũ, thể hiện không thể hiện được mà còn phải chịu nhục.

Anh ta hôm nay có rất nhiều kế hoạch, chỉ mong những kế hoạch này sẽ làm cảm động hoa khôi, sau đó sẽ ra ngoài thuê khách sạn, nếu cứ như thế này thì mọi chuyện sẽ hỏng bét hết, nên tạm thời chỉ có thể nuốt cục tức vào trong.

“Chúng ta qua bên đó ngồi!”

Tề Đại thiếu gia bực tức gọi hoa khôi đại học rời đi.

“Thưa anh, tôi rất xin lỗi vì đã làm chậm bữa ăn của anh, tất cả đều là lỗi của tôi.” Quản lý nhà hàng không ngừng cười với anh, trong lòng vô cùng lo sợ.

Lâm Vũ cũng không thèm nhìn, phất tay để anh đi.

– Š Sau khi hai người đã yên vị, Giang Nhan thắc mắc hỏi: “Anh cầm thẻ gì mà sao anh ta lại lễ phép với anh như vậy.”

“Đây là thẻ VIP của nhà hàng họ, hôm gặp Dương Thần Minh, anh ta đã đưa cho tôi.” Lâm Vũ nói sự thật.

“Tôi không tin, tại sao anh ấy lại tặng cho anh?” Giang Nhan chất vần.

“Cô cười một cái đi, cười một cái tôi nói cho.” Lâm Vũ cười tít mắt nhìn Giang Nhan, cảm thấy ngày đặc biệt như vậy mà Giang Nhan trông vẫn lạnh lùng, thật có chút không may mắn.

Giang Nhan nhìn bằng nửa con mắt, không để ý tới anh, cúi đầu bắt đầu gọi món.

“Hôm nay là sinh nhật của bạn gái tôi, rất vui khi may mắn gặp được các vị ở đây, chỉ cần mọi người nói một câu chúc mừng sinh nhật bạn gái tôi, tôi sẽ tặng mỗi bàn một chai rượu vang!”

Đúng lúc này, Tề Đại thiếu gia bất ngờ cầm ly rượu lên, gào lên một câu với tất cả mọi người.

Mọi người không khỏi có chút kinh ngạc, cho dù đều là người tiêu dùng từ trung đến cao cấp cũng không khỏi bất ngờ trước số tiền lớn của anh, bởi vì rượu vang ở đây có giá khởi điểm vài nghìn tệ.

Hàng chục chai rượu vang này được mang ra, tức là hàng mấy vạn tệ.

Nhiều người đến đây không phải để ăn mà là để uống rượu, so với bên ngoài thì rượu ở đây êm hơn, dư vị lâu hơn.

Nghe nói có chuyện tốt như vậy, mọi người vui vẻ hòa vào, họ cùng nâng ly chúc mừng sinh nhật vui vẻ cho bạn gái của Tề Đại thiếu gia.

Hoa khôi đại học chưa từng thấy cảnh tượng lãng mạn như vậy, khuôn mặt ửng hồng, say sưa không ngóớt, trong lòng lập tức tràn ngập cảm giác hạnh phúc vô cùng.

Và đây mới chỉ là bắt đầu, Tề Đại thiếu gia lập tức lấy trong túi ra một hộp trang sức FEX, từ từ mở ra, bên trong lộ ra một sợi dây chuyền ngọc lục bảo sáng chói, giả vờ dịu dàng: “Em yêu, sinh nhật vui vẻ, anh sẽ mãi yêu em lâu như trời đất ”.

“Tốt”

Đám đông cũng không khỏi bị cảnh này làm cảm hóa, sôi nỗi vỗ tay nói tốt.

Khóe mắt hoa khôi đại học ngấn lệ, sợi dây chuyền này hai người đã từng đi xem qua, giá thị trường hơn 80 vạn tệ, không ngờ Tè Đại thiếu gia lại lén mua cho cô.

Giờ phút này, cô lại có ý định muốn trao hết tình cảm cho anh.

Sau khi giúp cô gái đeo sợi dây chuyền vào, Tề Đại thiếu gia lại đứng thẳng người, anhg giọng nói: “Vì đây là cửa hàng do ông chủ Dương mở, nên tôi đương nhiên phải có lời chúc của ông chủ Dương, phục vụ! Dùng màn hình lớn chiếu video trong điện thoại lên cho tôi!”

ˆ Anh ta nói một tiêng, người phục vụ vội vã đến lây điện thoại di động của anh ta, dùng kết nói điện thoại di động với bảng điều khiển màn hình lớn.

Sau đó, mọi người nhìn thấy video của Dương Thần Minh trên màn hình lớn, chẳng qua là nói mấy câu chúc phúc như chúc mừng sinh nhật, còn nhắc đến tên hoa khôi đại học.

Hoa khôi đại học cảm động khóc sướt mướt, cô không ngờ Tề Đại thiếu gia lại vì mình mà làm nhiều việc đến vậy.

Những người có mặt trong nhà hàng cũng không khỏi xúc động, nhiều người cũng tỏ ra ghen tị, lại có thể để một siêu sao như Dương Thần Minh quay video mừng sinh nhật.

Giang Nhan nhìn cũng có chút lơ đễnh, khóe mắt bát giác hiện lên một tia ghen tị, nhưng sau một khắc, lại nhanh chóng chuyển thành vẻ mặt lãnh đạm.

Lâm Vũ đột nhiên cảm thấy có chút tiếc, sớm biết vậy đã nhờ Dương Thần Minh tự quay video có phải tốt không.

Lúc này, giữa tiếng hoan hô của mọi người, Tề Đại thiếu gia và hoa khôi đại học đã hôn rồi, tay Tề Đại thiếu gia bất giác trượt tới eo hoa khôi, hoa khôi cũng không phản kháng chút nào, Tè Đại thiếu gia cũng khá đắc ý, lại lặp lại lần nữa.

Theo những gì anh ta nói lúc đầu, Tề Đại thiếu gia đã yêu cầu người phục vụ đem cho mỗi bàn một chai rượu vang trị giá 6.600 tệ, hơn mười bàn trong nhà hàng đã được mang rượu tới, duy chỉ có bàn của Lâm Vũ là không.

Anh cũng không quên ngắng đầu nhìn, thấy trên bàn Lâm Vũ không có đồ uống gì, lạnh lùng khit mũi: “Nghèo hèn.”

Không ngờ vừa dứt lời, anh đã nhìn thấy quản lý nhà hàng bưng một chai rượu đến bàn Lâm Ngọc, kính cẩn nói: “Anh Hà, rượu của anh đây. Đây là rượu Lafite năm 1986, cửa hàng chúng tôi đặc biệt tặng cho anh.”

Mọi người nghe vậy đều có chút ngạc nhiên, rượu Lafite năm 1986 nói tặng là tặng sao?

Nhiều người có mặt tại đây đều là những người yêu thích rượu vang, đương nhiên biết rằng Lafite năm 1986 tuy có thua kém một chút so với Lafite năm 1982 nhưng nó đã là loại rượu ngon nhất trong các loại rượu vang, giá trị của nó thì không thể đoán được.

Mà bây giờ nhà hàng lại miễn phí tặng Lâm Vũ một chai, điều này khiến mọi người không khỏi thắc mắc danh tính của anh.

Khuôn mặt Tề Đại thiếu gia lại đỏ bừng, nghiến răng nghiền lợi, sở dĩ anh tặng rượu vang cho cả nhà hàng là để làm nhục Lâm Vũ, kết quả lại chính là làm nhục mình.

Rượu vang trị giá hàng chục nghìn tệ trên bàn của anh chẳng là gì so với chai Lafite 1986.

Giang Nhan cũng có chút kinh ngạc muốn hỏi, nhưng nghĩ Lâm Vũ lại định trêu chọc cô, cô lập tức gạt bỏ ý định.

“Chúc mừng kỷ niệm 2 năm ngày cưới. Tôi mong rằng mỗi ngày trong tương lai, dù nghèo khó hay giàu sang, chúng ta đều có thể bên nhau.”

Lâm Vũ vừa nâng cốc vừa cười nói với Giang Nhan, đây là những gì anh vừa học trên Baidu, chưa học thuộc, nói có chút ngập ngừng.

Dù gì đây cũng là lần đầu tiên anh tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới, không có kinh nghiệm gì, đã thé lần đầu tổ chức thì đã là kỷ niệm hai năm.

Giang Nhan có chút bất ngờ, không ngờ “Hà Gia Vinh” lại có thể nói như vậy, hài lòng gật đầu, cụm ly với Lâm Vũ.

“Thưa quý vị, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của hai vị khách rất quan trọng của nhà hàng của chúng tôi!”

Lúc này, quản lý nhà hàng đột nhiên chạy đến vị trí trống ở trung tâm nhà hàng, xúc động hét lên với mọi người: “Để bày tỏ lòng thành kính chúc phúc cho họ, tôi xin quyết định tối nay mọi người ngồi đây đồ uống và thức ăn, tất cả đều miễn phí!”

Đám đông bất ngờ reo hò, đêm nay bọn họ đúng là quá may mắn, lại có thể được miễn phí, nhịn không nỗi tò mò. Cặp đôi tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới là ai mà có thể để nhà hàng của Dương Thần Minh miễn phí, chắc chắn lai lịch không tầm thường.

“Anh Hà, chị Giang, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”

Quản lý nhà hàng hào hứng nói với Lâm Vũ và Giang Nhan.

Mọi người cũng trợn tròn mắt, đứng lên vỗ tay.

Trong khoảnh khắc cả nhà hàng náo nhiệt hẳn lên.

Cả khuôn mặt Tê Đại thiếu gia đều biến thành màu xanh sắt, có chút không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt, tên nhóc này là họ hàng với quản lý nhà hàng sao?

Giang Nhan và Lâm Vũ cũng kinh ngạc, tựa hồ không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

“Em hỏi anh yêu em nhiều thế nào, ai yêu em bao nhiêu…”

Lúc này, một tiếng hát nhẹ nhàng truyền đến, một người đàn ông mặc vest đen chậm rãi bước ra, trên tay cầm micro, uyễn chuyển hát, ánh mắt trìu mến, cảm động lòng người.

“Dương Thần Minh!”

“A…! Làm sao có thể là anh ấy!”

“Đúng là anh ấy, người thật! Người thật!”

Cả nhà hàng đột nhiên vang lên những tiếng hét rất lớn, các cô gái vốn thanh nhã quý phái cũng đột nhiên trở nên cực kỳ điên cuồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.