Cực Phẩm Ở Rể

Chương 479:




Chương 479:

Hàn Băng thề thốt chân thành nói, sự chắn động mà hiệu quả trị liệu của loại thuộc này mang lại cho người ta quả thật là quá lớn, đổi với bất kỳ quốc gia nào cũng là kho báu cực lớn.

“Nếu quân đội đồng ý, tôi không vấn đề gì.”

Lậm Vũ cười như không, gật đầu đông ý.

“Vậy tốt quá rồi, chỗ thuốc còn lại có thế cho tôi cầm về tặng cho cơ quan kiểm nghiệm quân đội đề làm hóa nghiệm không?” Hàn Băng hưng phần hỏi, nều những dược vật ‘Tiày GÓ thê thông qua kiềm tra, vậy quân đội chắc chắn cũng sẽ ghi một phần công lao cho cô.

Lâm Vũ gật đầu, gói chỗ thuốc còn lại giúp cô.

Thật ra chính Lâm Vũ cũng không để tâm, dẫu sao tiêu chuẩn dùng thuốc của quận đội khá nghiêm ngặt, hơn nữa phân lớn đều dựa vào thuốc Tây thấy được hiệu quả nhanh chóng, chưa chắc sẽ đón nhận loại dược hồ do chính anh tiện tay điều chế này.

Nhưng điều không ngờ là, hai ngày sau, một chiệc xe jeep quân sự đi thẳng đến trước cửa Hồi Sinh Đường, tiếp đó một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuôi mặc thường phục từ trên xe bước xuống, đi cùng ông ta còn có hai người thanh niên mặc quân phục, tất cả đều mang quân hàm thượng úy, một gạch ba sao.

Hai thượng úy sau khi xuống xe vô cùng khẩn trương nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút căng thẳng.

“Tôi cũng không căng thẳng, các cậu căng thăng cái gì, chỗ này là Bắc Kinh, Hới chân thiên tử, ai dám làm loạn!”

Người đàn ông mặc thường phục có chút không đề tâm, ngắng đầu nhìn cửa chính của y quán, thâm nói: “Hồi Sinh Đường, không tệ, tên rất hay!”

Nói xong ông ta liền dẫn hai thượng úy bước vào y quán.

Lâm Vũ đang bắt mạch cho người.

bệnh, liếc mắt nhìn hai vị quan quân bước vào, cũng không quá đề tâm, vân dặn dò nói với người bệnh ở trước mặt: “Bác à, bệnh của bác sợ gió sợ lạnh, trời lạnh rồi, bác chú ý giữ ấm..

“Ai là anh Hà – Hà Gia Vinh?”

Một vị thượng úy trong số đó quét nhìn người trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Vũ.

“Chào anh, là tôi đây,. nếu anh khám bệnh xin xếp hàng, nêu có chuyện .

khác, vậy đợi tôi khám xong cho mây người bệnh này rôi hãy nói.

Lâm Vũ nói vô cùng khách khí.

“Thủ trưởng chúng tôi đích thân tới đây, tìm anh có việc quan trọng muốn bàn, phiền anh dừng lại tất cả việc trong tay!” nh thượng úy khác nói với giọng uy hiệp.

Người bệnh trong sảnh nhìn thấy khí thê này, không khỏi có chút khiếp đảm, có hai người bệnh đứng dậy muôn đi.

“Mọi người không cân sợ hãi, chỗ này của tôi là y quán, không phải quân _ đội, ở chỗ tôi người bệnh là lớn nhất, sếp lớn hơn nữa có đến cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng!” Vẻ mặt Lâm Vũ thản nhiên, giọng nói vang vang có lực.

“Anhl”

“lm miệng!”

Thượng úy kia còn muôn nói gì, người đàn ông mặc thường phục lạnh lùng cắt ngang anh ta, nói: “Bác sĩ Hà nói đúng, nơi này không phải quân doanh! Hơn nữa bác sĩ Hà mang quân hàm thiêu tá, là cập trên của các cậu, có ai như các cậu ăn nói với cập trên của mình như vậy không?”

“Vâng! Chúng tôi sai rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.