Cực Phẩm Ở Rể

Chương 476:




Chương 476:

“Đừng vội, tôi đang tìm kiếm chọn người đây.” Lâm Vũ cười ha hả nói, không ngờ Lệ đại ca thân thể cường tráng như trâu, cũng có lúc than mệt, cũng không phải lúc y quán không CÓ bệnh nhân mà than thở.

“Trùng hợp thế, đang ăn cơm à, thiếu tá Hài”

Lúc này một giọng nói tươi đẹp truyền tới, chỉ thấy r một người con gái dáng người cao gây, mặc áo da màu đen cât bước vào.

“Hàn Băng? Không đúng, thượng tá Hàn!”

Lâm Vũ vội vàng đứng dậy, làm dáng vẻ kính chào, cười nói: “Chào câp trên!”

“Được rồi, cất chiêu đó của anh đi đi.”

Hàn Băng cười, tiếp đó nhìn y quán, nói: “Được đó, nhanh như vậy đã gây dựng thành một y quán lớn thê này, không hồ là người của Cục tình báo quân đội chúng tal Thật ra tôi sớm đã biết anh đến Bắc Kinh rồi, nhưng vẫn luôn ở bên ngoài thực hiện nhiệm vụ, không trở về, hôm nay vừa vê liền đến thẳng đây.”

“Đa tạ sếp Hàn vần nhớ tới thuộc hại”

Lâm Vũ trêu chọc nói, đột nhiên nhận ra sắc mặt Hàn Băng không đúng lắm, khó hiểu nói: “Sác mặt cô dường như không tốt lắm, sao thê? Người không khỏe à?”

“Coi là vậy đi, thật ra hôm nay tôi đến chủ yếu là nhờ anh giúp đỡ.” Hàn Băng nói lại đúng sự thật: “Chỗ anh có thuốc tốt nào có thê khiến miệng vết thương mau khép lại, hoặc là, có tác dụng giảm đau cực tốt cũng được.”

“Sao thế? Cô bị thương à?” Vẻ mặt Lâm Vũ lập tức nghiêm túc.

Hàn Băng gật đâu, nói: “Đã xử lý qua rồi, nhưng tôi muôn đề nó mau chóng lành, hoặc là dừng cơn đau, bởi vì mây ngày nữa tôi còn phải ra ngoài thực hiện một nhiệm vụ.”

“Chắc không vấn đề gì, tôi xem vết thương trước đã.” Lâm Vũ gật đầu nói.

“Hả?”

Hàn Băng hơi ngân người, tiếp đó sắc mặt bắt giác ủng hông, khẽ nói: “Còn… còn phải xem vết thương à?”

Lâm Vũ bắt giác cười: “Sếp Hàn, từ xưa đến nay, có thầy thuộc nào có thể không xem vết thương đã có thể chữa bệnh cho người bệnh chứ?

Diện tích vết thương là bao nhiêu, có bị chứng viêm hay không, có sưng mủ hay không, những điêu này đêu phải xem qua xong mới biết được.”

Lâm Vũ nói xong đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng nói: “Sao thế, có phải ở bộ phận kín hay không?”

Hàn Băng không nói, cúi đầu, mặt càng đỏ hơn.

“Cái này… Nêu tôi tùy tiện kê chút thuốc cho cô, tôi cũng không dám bảo đảm hiệu quả rốt cuộc thê não.. TGho tôi cũng không có bác sĩ nữ..

Lâm Vũ nhất thời cũng có chút khó xử ấp úng nói.

“Tiên sinh, cậu xấu hồ cái gì chứ, không phải cậu thường xuyên nói trong mắt thầy thuốc không có phân biệt giới tính, chỉ có người bệnh sao?”

Lệ Chân “Sinh vừa ăn cơm vừa nói, mừng thầm trong lòng không thôi, không ngờ khôi băng lạnh Hàn Bằng vàn cũng có lúc ngượng ngùng như phải đề tiên sinh nhà mình trị cô gio tên hoil “Đúng, Lệ Chấn Sinh nói đúng!”

Hàn Băng cắn răng, tiếp đó chỉ vào phòng trong, nói: “Chúng ta vào trong xem đi.”

Lâm Vũ gật đầu, mời cô ta vào một căn phòng khá rộng rãi, sau đó khóa cửa, kéo rèm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.