Cực Phẩm Ở Rể

Chương 473:




Chương 473:

Người phụ nữ trung niên thu tay lại, bà lão quả nhiên dẫn dàn tự mình ngồi dậy, nửa cơ thê bên trái vốn co rúm lúc trước cũng không co rúm nữa, sắc mặt cũng tót lên rất nhiều.

Mọi người nhìn tất cả chuyện này, lập tức vô cùng kinh ngạc, nêu nói bệnh phức tạp bọn họ không biết, nhưng bệnh khá phô biên như trúng gió bọn họ ít nhiều cũng có chút hiểu, một khi bị bệnh này, phục hồi lại rất phiền phức, không ngờ mấy châm đơn giản Bn Lâm Vũ đã chữa khỏi chứng bệnh của bà lão!

“Giỏi quá, lần này tôi thật sự phục rồi!”

“Bắt mạch, châm cứu, không gì không. thể, làm người còn tốt như vậy, sau này khám bệnh tôi sẽ chọn đúng y quán này!”

“Đúng, sau này tôi cũng chỉ thừa nhận Hồi Sinh Đường, Thiên Thực Đường cái gì, cũng chẳng qua chỉ như vậy mà thôi!”

“Đúng vậy, cửa hiệu lâu năm của Bắc Kinh lại thua một người trẻ tuổi, xem ra cũng chỉ là hữu danh vô thực, thuốc li còn bán đắt như vậy, sau này tôi cũng không tới nữa, chỉ tới Hôi Sinh Đường!”

Đám người vây quanh lúc này coi như đã hoàn toàn đứng vê phía Lâm Vũ, thật ra bọn họ vôn dĩ đã bật mãn với giá thuốc quá cao của Thiên Thực Đường, nhưng vì chịu uy danh của Thiên Thực Đường, giận mà không dám nói, dẫu sao nói không ,chừng lúc nào đó bọn họ sẽ phải câu xin tới Thiên Thực Đường, nhưng bây giờ Lâm Vũ đến rồi, y thuật còn giỏi, hơn Vạn Duy Vận, nhân phẩm còn tốt hơn, vì vậy bây giờ bọn họ cũng dám quang minh chính đại thê hiện sự bắt mãn với Thiên Thực Đường.

“Đám người vô ơn bội nghĩa các người, trả lại miếng dán tu cốt giảm đau của nhà chúng tôi!”

Vạn Duy Vận nghe thấy những lời này của mọi người, lập tức nỗi trận lôi đình.

“Trả thì trả, thứ đồ giá chưa tới ba mươi tệ, chúng tôi cũng không thèm!”

“Đúng vậy, sau này chúng tôi cũng sẽ Phong mụa nữa! Lừa gạt người quá rôi”

“Quả thật đúng là uống máu người, trả cho các người!”

Mọi người sau khi biết được y thuật của Lâm Vũ, đương nhiên cũng tin vào lời Lâm Vũ nói vừa rôi, đêu cảm thấy mình đã bị lừa, trực tiếp vút trả lại miếng thuốc dán.

Vạn Duy Vận và Vạn Hiểu Xuyên mặt đều bức bội, giờ không tặng được miêng thuốc dán đi, còn hủy hoại danh tiếng của miếng thuốc dán.

“Danh y Vạn, bây giờ thắng bại đã rõ, ván thử ba đã không cân thiết phải thi tài nữa đâu nhỉ? Ông có thê thực hiện lời hứa của mình không?” Lâm Vũ cười híp mắt hỏi.

“Đúng, dập đầu!”

“Dập đầu!”

– Đám người vây quanh cũng đứng dậy hô.

Sắc mặt Vạn Duy Vận tái xanh, người không vững run lên, quả thật, thăng bại đã rõ, nhiêu người làm chứng như vậy, ông ta muôn chơi xâu cũng không được.

“Bó, không thể quỳ với cậu ta!” Vạn Hiều Xuyên hạ giọng nói: “[heo con chúng ta chạy đi.”

“Người chạy được, y quán chạy được sao?”

Giọng Vạn Duy Vận rụn run nói một câu, tiếp đó hai mắt đầy hận ý nhìn Lâm Vũ, chậm rãi bước tới trước cửa chính của Hồi Sinh Đường, quỳ phụp một tiếng xuống đất, cung kính dập ba lạy với Hồi Sinh Đường.

PIOHh Trong đám người lập tức phát ra một tiếng “tốt”, tất cả mọi người đều vui vẻ ra mặt, đột nhiên cảm nhận được sự oán giận!

Thế cuộc lũng đoạn trong nghề y quán Trung y của Thiên Thực Đường cuôi cùng đã bị phá vỡi Vạn Duy Vận sau khi dập đầu xong cũng không nhìn Lâm Vũ nữa, xoay người nhanh chóng đi vào trong xe.

“Đi, mau đi!” Vạn Hiểu Xuyên vội vàng gọi mọi người lên xe.

Khi đến nhóm người ra quân ồ ạt, diễu võ dương oai, lúc đi mặt mày xám xịt, chật vật xấu hổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.