Cực Phẩm Ở Rể

Chương 464:




Chương 464:

“Được, danh y Vạn không hỗ là con trai của thần y, nói chuyện: thẳng thắn, nhưng tôi muôn hỏi một câu trước, ông so tài với tôi, là lấy danh nghĩa của ông. đề so với tôi, hay là lấy danh nghĩa của Thiên Thực Đường để so tài với tôi?”

Lâm Vũ chắp tay sau lưng, bình thản cười híp mất hỏi.

“Đương nhiên là…”

Lời nói đên miệng, Vạn Duy Vận đột nhiên dừng lại. Đúng vậy, mình so tài với tên nhóc này, là lây danh nghĩa của mình, hay lây danh nghĩa của Thiên Thực Đường đây? Dùng danh nghĩa của Thiên Thực Đường, lịt nhiêu cũng có chút mạo hiểm, ngộ nhỡ xảy ra chút sai sót, vậy sẽ không có đường lui.

Hơn nữa danh nghĩa của Thiên Thực Đường, không chỉ đông nghĩa với ông ta phải thăng Lâm Vũ, còn đông nghĩa ông ta phải khám bệnh vừa nhanh vừa giỏi hơn so với Lâm Vũ, nếu không danh tiếng lẫy lừng của Thiên Thực Đường há chẳng phải hữu danh vô thực?

“Hử? Vạn đại thần .y, ông còn chần.

chừ gì vậy? Thế nào, không dám láy danh nghĩa của Thiên Thực Đường ra cược với tôi à? Sợ sẽ thua tôi sao?”

Lâm Vũ thản nhiên kích động ông ta một câu.

“Chết tiệt! Sao không dám, so thì so, hôm nay tôi sẽ lây danh nghĩa của Thiên Thực Đường đề thi tài với cậu, nhưng thua rồi cái giá phải trả cũng phải cao hơn nhiều, cậu dám thi không?”’ Vạn Duy Vận ưỡn ngực, ngắng đầu, trung khí dồi dào hỏi.

“Đương nhiên dám, nói đi, nếu ông thăng, ông muôn gì?” Lâm Vũ cười híp mắt hỏi.

“Nếu tôi thắng, cậu phải trả lại y quán này cho Thiên Thực Đường chúng tôi, hơn nữa còn phải trịnh trọng dập dầu xin lỗi bố tôi, sau đó cút khỏi Bắc Kinh, không bao giờ được phép quay lại nữa!”

Vạn Duy Vận hừ lạnh lùng một tiếng: “Thế nào, nhóc con, cậu dám đồng ý không?”

Lâm Vũ bất giác cười, Vạn Duy Vận này cũng thật là ăn to nói lớn, vốn dĩ anh tưởng Vạn Duy Vận chỉ là muốn đòi lại y quán này, không ngờ còn muốn anh dập đâu xin lội cút ra khỏi Bắc Kinh, xem ra là muốn đuổi giết tận cùng.

“Được, tôi đồng ý với ông, nhưng nếu ông thua rồi, Ông có thể làm được điêu kiện của tôi không?” Lâm Vũ nhìn Vạn Duy Vận với ý vị sâu xa, giông như đang nhìn một con cá cắn câu.

“Tôi không thể thua được!”

Vạn Duy Vận xua tay, cười lạnh nói: “Nhưng tôi cũng không phải là người lật long, chỉ cần cậu thăng rồi, cậu muôn tôi làm gì cũng được!”

Ông ta nói lời này vô cùng tự tin, ông ta không thể thua được, cũng chắc chắn không thê thual “Nếu tôi thắng, tôi cũng không yêu cầu ông thứ gì khác, nhìn thây ba chữ Hồi Sinh Đường của tôi rồi chứ?”

Lâm Vũ chỉ bảng hiệu phía trên cửa tiệm: “Ông quỳ xuông đât, cung kính dập đầu thật vang với ba chữ Hồi Sinh Đường là được.”

Vẻ mặt Vạn Duy Vận đột nhiên biến đổi, với đâu. óc của ông ta sao không đoán ra ý đồ của Lâm Vũ, đây đâu phải là ông ta dập đầu với Hồi Sinh Đường, rõ ràng là muốn Thiên Thực Đường dập đầu với Hồi Sinh Đường!”

“Bó, tên nhóc này rõ ràng rất xấu Xa, bố tuyệt đối không thê đồng ý.” Vạn Hiểu Xuyên vừa nghe liền rồi lên, vội vàng chạy tới khuyên bố mình một câu.

Giờ nếu đồng ý mà lại thua, ông nội sau khi biệt được, có thê sẽ tức chết tại chỗ.

“Khốn nạn! Con có ý gì? Con là nói bố sẽ thua sao?” ,Vạn Duy Vận lạnh lùng quát Vạn Hiểu Xuyên một tiếng lớn.

“Không… không phải… con là sợ ngộ nhớ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.