Cực Phẩm Ở Rể

Chương 437:




Chương 437:

Người đàn ông cao to nghe nói như thê liên cảm thây ngắn người, kế đến là lắc đầu, nói không biết.

“Hôm nay thật sự là khiến cho người ta mở rộng tâm mắt, nghe cho kĩ đây, đây chính là người khách quý được Sở Tích Liên — chủ nhà họ Sở tự mình đi mời đên nhà đê ăn cơm!

Ngày đó tôi gặp được tại trước mặt, Sở đại thiếu gia – Sở Vân Tỉ tự mình đi làm tài xế cho anh ta!” Lúc mà Lưu Mộng Huy – nói ra lời này thì trên mặt tràn đây. vẻ kiêu căng, làm giống nhữ là người mà Sở Tích Liên mời chính là bản thân ông ta vậy.

“Nhà họ Sở? Nhà họ Sở nào?” Người đàn ông cao to vẻ mặt mơ hồ.

“Trong Bắc Kinh thì còn có cái nhà nào họ Sở nữa chứ con mẹ nó? Mày có bị ngu không vậy?” Lưu Mộng Huy cau mày trâm giọng nói: “I[ât nhiên chủ nhà chính là người giữ chức ủy nhiệm quân đội chính quyên trung ương đói”

| n1: Người đàn ông cao to sợ đên mức phải nuôt một ngụm nước miệng trong miệng, bắp chân cũng là run rầy, tuy răng. anh đối với nhà họ Sở không biết gì nhưng khi nghe được Lưu Mộng Huy nhắc tới bôn chữ “Quân ủy Trung Ương” thì xém chút sợ đên nỗi tè ra quân luôn.

Quân ủy của chính quyền trung ương có ý nghĩ gì, đạp chêt hệt bọn họ cũng chỉ giống như là đạp chết một con kiến mà thôi?

“Hiện tại thì con mẹ tụi bây đã biết được bản thân đắc tội được người nào chưa? Tôi là xem ở trên mặt mũi của Hoa Bân nên mới nói cho mấy „ người biết mà thôi, hôm nay may mắn là có bố mày ở đây nha, nêu không thì không biết mây người sẽ phải chết như thê nào đây!” Lưu Mộng Huy hừ lạnh nói, ông ta cùng với Bìa Bân thì ngày thường quan hệ xem như là không có tệ, cho nên ngày hôm nay xem như gián tiếp giúp cho Hoa Bân một chút, nêu không thì người đàn ông cao to bị tra hỏi thì chắc chắn sẽ bị dính líu đến Hoa Bân.

Mặt mũi của người đàn ông cao to sợ đến mức trắng bệch, đầu đồ đầy mồ hội lạnh, không ngừng gật đầu hướng về phía Lưu Mộng Huy, run giọng nói: “Lưu cục trưởng, đại ân đại đức, em đây sau này chắc chắn sẽ báo đáp ạ, một ngày nào đó không xa, em đây làm được ông chủ, nhật định sẽ hảo hảo mà báo đáp ngài cùng với Hoa phó cục trưởng.”

“Việc này thì để sau này rồi nói, không muôn chết thì nhanh chóng chạy vô trong đề tạ tội với người kia đi Lưu Mộng Huy âm thanh lạnh lùng nói.

“Vâng, vâng!”

Người đàn ông cao to liên tục gật đầu, tiếp đến nhanh chân chạy đi vô trong, khom xuông thân mình, tỏ ra thần sắc lấy lòng hướng về Lâm Vũ nói: “Hà tiên sinh, thực sự là xin lỗi, tôi có mắt nhưng không thấy. được núi Thái Sơn, đụng chạm với ngài, mong rằng ngài đừng so đo với tôi.”

Nói xong thì anh ta hung hăng giơ tay lên tát về phía mặt của chính mình tát vài bạt tay, kế đến thì chú ý đến cái áo khoác của Lâm Vũ, vội vàng ôm đồm bò đi qua đó, nhặt lên cái áo khoác mà bản thân mình vừa phun cục đàm lên trước đó, vẻ mặt cười cười nói: No) Sẽ liếm thật sạch sẽ cái này cho ngài.”

Sau khi nói xong, anh ta đột ngột cúi đầu xuống và liễm láp cái lớp đàm đã bị khô.

Nhóm đàn em ở phía sau đều há to miệng trợn mắt há mồm, trời ơi là trời, cái này có phải là người đại ca không sợ trời không sợ đất của băng nhóm bọn họ sao?

hG) Lâm Vũ đang muốn mở miệng để ngăn lại, nhưng mà thấy trời đã trễ đền nơi rội, không nhịn được cười khổ lắc đàu một chút, cái miếng đàm thật ra là không có, chỉ là ở trên quân áo tất cả đều là nước miêng.

“Hà tiên sinh, ngài có hài lòng không?” Người đàn ông cao to cảm thây nao nao, sau đó lập tức phản ứng người trở lại, rồi lại dùng SỨC mạnh hướng về phía môm của bản thận tát một cái, tự nhiên là để tự mắng bản thân: “Tôi thực sự là đáng chết mà! Quần áo của ngài bị dơ rồi, ngài yên tâm, tôi sẽ phân phó người đì tìm mua cho ngài một cái áo mới.

“Không cần đâu, không cần đâu, cái bộ đồ này coi như là tôi tặng cho anh luôn đi, mây người đừng có đến chỗ này gây sự nữa là được.” Lâm Vũ vội vàng khoác tay áo, cảm thấy buồn bực, rốt cuộc là Lưu Mộng Huy đã nói với anh ta cái gì vậy, đề cho anh ta sợ hãi đến mức này.

“Cảm ơn tiên sinh tha cho, cảm ơn tiên sinh tha chol”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.