Cực Phẩm Ở Rể

Chương 397:




Chương 397:

Vừa nói cô ta vừa giả vờ có chút buồn ngủ dùng tay bịt miệng ngáp một cái.

“Thật không, cô viết đến sáng à?”

Phó viện trưởng Sử có chút bát ngờ, dường như là quá cảm động, không ngờ răng bản thân chỉ nói vài câu đơn giản, Lưu Cần có thể viết ra được bao nhiêu cảm xúc, đúng là rất chuyên nghiệp.

Nếu như Lâm Vũ biết chuyện này, chắc răng anh ta sẽ tức đên hộc máu, thứ mà bản thân thức đến tận sáng để viết, lại bị Lưu Cần dễ dàng cướp đoạt như” vậy.

Thật ra anh ta vốn dĩ muốn kí tên thay cho Giang Nhan, nhưng mà những việc như l tên dễ làm bại lộ bút ký nhất, anh ta không bắt chước được chữ ký của cô, vì vậy mới không viết, muôn tỉnh dậy nhắc nhở cô, nhưng không ngờ răng buổi sáng cô lại không gọi anh ta dậy.

“Vậy tôi phải xem cần thận một chút rôi.”

Phó viện trưởng – Sử vừa nghe Lưu Cần thức đêm đề viết, lập tức lầy ra xem kỹ lưỡng, càng xem sắc mặt trong nháy mát trâm lại, sác mặt biến đôi càng mệt càng nghiêm túc, sau đó vút một phát đứng dậy, giọng kinh ngạc hỏi: “Chủ nhiện Lưu, cái này…

Những điều này đều do cô viết?”

Lưu Cần bị vẻ mặt của phó hiệu trưởng Sử làm cho giật mình đơ người ra, miễn cưỡng gật đầu, “Đúng vậy, là… Là tôi viết à.”

“Ai ya, thất lễ rồi chủ nhiệm Lưu!”

Phó viện trưởng Sử sắc mặt vui mừng, đứng người dậy năm lầy tay của Lưu Cân, phân khích nói: “Thật không ngờ HH Ẻ tôi chỉ nghe nói cô thời kỳ nghiên cứu sinh có chọn khoa đông y, nhưng lại không thể ngờ được trình độ đông y của cô lại đạt tới trình độ sao siêu như vậy!”

Có điều cô ta trong lòng kinh hãi nối tiếp kinh hãi, ngoài bê mặt vẫn giả vờ với dáng vẻ cười ha ha, xông lên hỏi phó viện trưởng Sử: “Viện trưởng Sử, ông cụ thê là muốn chỉ điềm nào, tối hôm qua tôi viết nhiều như vậy, bây giờ có chút không không nhớ lắm.”

“Ừm.”

Phó viện trưởng Sử nhanh chóng – quay người lây bài cảm nghĩ, lật đến trang thứ hai, phần khích nói: “Chính là chỗ này, liên quan đến phương pháp chữa trin đông y của thoái hóa đột sông thắt lưng cùng với xương sông vùng hông bị nứt rạn, thật sự rất sắc sảo, không giâu gì cô, tôi xuất thân từ đông y, cũng vẫn cứ luôn Suy nghĩ xem làm sao đề chữa trị được hai loại bệnh ở vùng lưng hông, môi lần đến đoạn mấu chót thì dòng suy nghĩ bị tắc nghẽn, bây giờ. xem bài cảm nghĩ cô viết bón chữ “Âm dương ngũ hành” mới được mở rộng khai thông, đông y chú trọng chính là âm dương ngũ hành của nhân thể, nếu không phải kết hợp lý luận này tiến hành nghiên cứu, chăng. phải là bỏ gôc lấy ngọn Sao? Tôi vẫn còn mù quáng, tôi thật ngu dốt, tôi thật ngu dôt à.”

Phó viện trưởng Sử vừa lắc đầu, vừa đầy sự cảm thán, đối với Lưu Cần khâm phục không ngót.

Mà Lưu Cần ở một bên nghe chả hiểu gì cả, cô vốn dĩ không học qua đông y, duy nhất một môn học tự chọn khóa đông y cộng đồng là đông y ẩm thực dinh dưỡng học , còn về phía viện trưởng Sử nói về cái gì “Âm dương ngũ hành” cô đúng là không biệt mù tịt gì.

Có điều phó viện trưởng Sử đôi với bản thân khen ngợi như vậy, dáng vẻ cô cũng cười ha ha nhận, nịnh nọt nói: “đây đều là do ông có cách lãnh đạo, thật ra tôi với đông y cũng học được không nhiều, nêu như có chỗ nào trình bày không tốt, vẫn mong ông chỉ ra thiếu xót.”

“Đừng đừng, cô đừng đổ lại tôi, chỉ với quan niệm chữa trị vệ bệnh tậtở bộ phận lưng eo, trình độ của cộ sớm đã vượt lên trước tôi rồi, là tôi cân phải học tập cô mới đúng.”

Phó viện trưởng vội vàng nói, ngữ khí tràn đầy sự kính trọng, ông thật ra không ngờ tới trình độ đông y của Lưu Cần đã đạt tới trình độ cao như vậy rồi, rất nhiều ông lão đông y sáu bảy mươi tuổi chưa chắc đã đạt tới loại độ cao này, kho báu à! Lưu Cần nhất định là kho báu của bệnh viện bọn họ!

“Viện trưởng Sử, ông đúng là quá khách khí rồi, tôi cho dù có năng lực, Đo cũ cũng vẫn là thuộc hạ của ông à.” Lưu Cần cười ha ha nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.