Cực Phẩm Ở Rể

Chương 353:




Chương 353:

“Một chút thành ý, hi vọng Tần đại thiệu không ghét bỏ.” Lâm Vũ vội vàng nói.

“Tần đại thiếu, tên nhóc này cũng xem như là biết điều, ngài vận nên cho hắn chút thể diện.” Người nam mắt nhỏ cũng vội vàng phụ họa theo một câu, trong lòng đã xem Lâm Vũ như một kẻ ngồc rồi.

Nơi khác lão chính là nhát gan, nói máy câu liền bị dọa sợ, thật ra anh ta cùng Tần đại thiếu cũng không muốn tiệp xúc với Lâm Vũ.

“Vậy được, vậy ta từ chối thì bất kính rồi.” Mặt Tận đại thiệu mang theo nụ cười gật đầu nhận lấy.

Muốn số thẻ của Tần đại thiếu, Lâm Vũ liền trực tiếp chuyển. tiền cho anh ta, Tần đại thiêu rất hài lòng gật đầu, cười nói: “Anh xem mới lần đầu gặp mặt anh đã tặng tôi đồ vật quý giá vậy rôi. Tôi cũng không biết nên tặng lại anh cái gì.”

“Không cần không cần, Tần đại thiếu khách sáo rôi.”

Tần Vũ một bên từ chối, một bên quét mắt sang. chiếc xe ba gác bên cạnh, cười nói: “Hay là Tần đại thiệu đem một kiện đồ vật trên xe ba gác tặng tôi đi, tôi làm kỉ niệm.”

“Cái gì mà một kiện hai kiện, toàn bộ tặng cho anh đều được!” Tân đại thiêu không thèm quan tâm mà khua tay.

“Cái này… cái này không được đâu…”

Lâm Vũ ra vẻ khỗ sở nói, trong lòng lại là đại hỉ, quả nhiên giỗng như anh tính toán, những đồ vật này Tần đại thiếu căn bản không quan tâm.

“Tần đại thiếu thưởng cho ngươi, ngươi nhận lây đi.”

Người nam mắt nhỏ trực tiếp đem xe giao cho Tần Vũ, hiện tại bọn họ không kiếm được lợi dì từ Thanh Ngọc “ni anh cũng chẳng quan tâm đồng phế phẩm này, vừa Ìúc anh KH nghĩ lái chiêc xe ba gác này sẽ đánh mật danh tính của bản thân.

‘Jậy quá cảm tạ Tần đại thiếu, hi vọng người có thể nhớ kĩ tôi, tôi là Hà Gia Vinh, về sau có việc gì còn phải phiền đến người.”

Lâm Vũ hưng phần không thôi nhưng trên mặt vẫn là giả vờ dáng vẻ điêm đạm.

“Được, được.” Tần đại thiếu đưa cho Lâm Vũ tắm danh thiếp của mình.

Lâm Vũ leo lên xe ba gác sau đó vộ vàng rời đi.

“Lão Từ, nhìn thấy chưa, người ngoài vùng này đều là người ngốc. cả!” Tân Đại Thiểu vui tươi hớn hở câm lầy Thanh Ngọc Trư đắc ý không thôi.

“Cũng không phải, tôi xem tiểu tử kia vừa rôi là bị dọa cho mất mật.” Lão Từ nhanh chóng nói ra mấy câu lấy lòng, cau mày quan sát bóng lưng của Lâm Vũ, trên mặt lộ ra vẻ nghỉ ngờ.

Thật ra, bọn họ không biết rằng trong Suy nghĩ của Lâm Vũ, hai người bọn họ chinh là kẻ ngôc lớn nhất!

Sau khi Lâm Vũ lái xe ba gác trở lại trong hẻm, trực tiệp tìm một con đường khuất rồi rẽ vào, sau đó vội vàng Ìục lọi trong chiếc xe rách nát.

Dù gì đem nhiều đồ như vậy trỏ về  khách sạn cũng không tiện, anh dứt khoát tìm ra bảo vật trước.

Nhưng điêu khiên anh ngạc nhiên là khi mỏ mảnh vỡ ra, ánh sáng màu xanh lục hóa ra là một thanh kiếm bị gãy! Một thanh kiếm có gãy cũng không thẻ bị gãy thêm!

Anh nhìn thấy một bao. kiếm bằng đồng bọc bên ngoài kiếm, do lâu ngày nên trên bao kiêm có nhiều lỗ bị mục nát với lớp gỉ xanh ngọc dày, gần như dính chặt vào thân kiêm, vỏ kiêm.

Miệng cũng đầy gỉ đồng, bao phủ toàn bộ lưới kiêm, bên trong toàn bộ thanh kiêm đã chết gỉ, rút ra cũng không được, nêu kéo mạnh, ước chừng toàn bộ sẽ bị gấy.

Tuy nhiên, chuôi kiếm vẫn còn rất nguyên vẹn, dày và tròn, nêu xét về hình dáng thì rất có thê đây là một thanh kiếm bằng đồng từ thời Xuân Thu và Chiên Quốc.

Nhưng khi nó rỉ sét như thế này, nó gân như là phế vật rồi và chắc cũng không còn giá trị nữa.

Lâm Vũ không khỏi thở dài, tự hỏi có phải mình lỡ mắt hay không, nhưng lại nhìn kỹ thanh kiêm gãy trong tay mình, ánh sáng màu xanh lục thịnh vượng, ngay cả lúc anh cầm chuôi kiếm, ánh sáng xanh lục lại thịnh vượng thêm mây lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.