Cực Phẩm Ở Rể

Chương 347:




Chương 347:

Bóng dáng xinh đẹp nhìn xuống. đống hạt dẻ cười trên mặt đất, tức giận ném lại cho Hà Cần Kỳ.

Hà Cần Kỳ nhìn thấy diện mạo của người phụ nữ này hai mắt liền sáng lên, vội vàng chỉ vào Lâm Vũ giải thích: “Tôi ném anh ta.”

Bóng dáng xinh đẹp quay người lại nhìn, đúng lúc cùng Lâm Vũ bốn mắt nhìn nhau, sau đó kinh ngạc nói: “Là anh?”

Lâm Vũ cũng không khỏi kinh ngạc, buột miệng nói: “Là cô?”

Thật sự là quá trùng hợp, cô gái này lại chính là vị tiếp viên mà Lâm Vũ gặp trên máy bay.

“Anh Hà, sau khi anh đi, tôi và bác gái kia tìm anh rất lâu.”

Tiếp viện hàng không nhìn anh cười nói: “Đến lúc đó tôi mới phát hiện đến tên của anh cũng không biết, bây giờ làm quen lại từ đâu đi, tôi tên Lý Thiên Ảnh.”

Nói xong cô đưa tay về phía Lâm Vũ.

“Tôi tên Hà Gia Dung.” Lâm Vũ vội vàng bắt tay với cô.

“Anh có phiền cho tôi ngồi đây một lát không?” Lý Thiên Ảnh nghiêng đầu, hỏi một cech lịch sự.

“Tất nhiên là không phiền, không phiền.”

Lâm Vũ còn chưa kịp trả lời, Thang Hạo đã vội vàng đứng dây chuyển ghế sang, thảo nào Hà tông không cho anh gọi đám người mẫu kia đến tiếp rượu, Có một vị tiên nữ khí chất xuât chúng ở đây rồi còn đâu, ai mà thèm nhìn đến đám người mẫu hạng hai kia chứ.

Lúc này Lý Thiên Ảnh đã thay quần áo bit thường, áo len trăng quân jean bó, tóc dài xõa một bên, dịu dàng quyến rũ.

“Cô Lý, sao cô lại ở đây?” Lâm Vũ thắc mắc.

_ “À, mai tôi được nghỉ, nhóm đồng nghiệp gọi tôi đến đây chơi, bình thường nghỉ nghơi chúng tôi cũng đên đây chơi, không ngờ răng lại trùng hợp như thê, vậy mà có thê gặp được anh.” Lý Thiên Ảnh ngữ khí có chút vui mừng nói, buổi sáng cô vận còn tiếc nuối vì không có cách nào liên lạc với Lâm Vũ, không nghĩ răng buổi tối lại có thể gặp lại, đúng là duyên phận mà.

“Cỏ, rau ngon đều bị lợn ăn sạch rồi.”Hà Cần Kỳ nhìn thấy Lý Thiên Ảnh ngôi xuông bên cạnh Lâm Vũ thì vô cùng không vui, bởi vì sau khi nhìn thấy Lỷ Thiên Ảnh trái tim anh ta cũng rung động.

“Sao vậy, anh Kỳ, nhìn trúng cô kia rồi? Tôi giúp anh đi mời cô ta đến đây.

Một cậu nhóc cắt đầu định ngồi bên cạnh Hà Cần Kỳ nói, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Thiên Ảnh, Bi đặt lên bàn nhìn Lý Thiên Ảnh nói: “Mỹ nữ, đến bà chúng tôi uống một ly GII0 “Xin lỗi, tôi ngồi chỗ bạn tôi một lát là được rồi.” Lý Thiên Ảnh cúi đầu xin lỗi.

“Mỹ nữ, cô có biết bên bàn chúng tôi ngôi kia là ai không, Hà Cần Kỳ, Hà thiếu gia.” Cậu nhóc cắt đầu Bình có chút kiêu ngạo chỉ ngón tay trỏ về phái sau lưng, bỗ sung thêm: “Tam thiêu gia nhà họ Hà.”

“Cái gì mà tam thiếu gia với chả bát thiếu gia, người ta không muốn đi, cậu nghe không h hiểu à?” Lâm Vũ có chút mắt kiên nhẫn nói.

Vừa rồi Hà Cần Kỳ ném hạt dẻ cười vào đầu anh ta đã rất không vui rồi, một chút tôn trọng anh trưởng cũng không có.

“Hà tổng.” Thang Hạo nghe thầy lời này bị dọa tới mặt xanh, lét, vội vàng đưa tay ấn ân xuống biểu ý Lâm Vũ đừng gây chuyện.

“Mẹ kiếp, tiểu tử, anh dám mắng J tam thiếu gia, tôi cho anh biết mặt mũi.

Cậu nhóc đầu đỉnh liền giơ tay, nhưng tay của anh ta chưa chạm đến mặt Lâm Vũ liền bị Lâm Vũ bắt lại, Lậm Vũ dùng lực bóp chặt, cậu nhóc đầu đỉnh lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, “Aiyo, aiyo, anh thả tôi ra, thả tôi ra.”

Lậm Vũ cười lạnh một tiếng, dùng lực đây ra, cậu nhóc đầu đỉnh lập tức ngã về vị trí ngồi của cậu ta, chỗ rượu trên bàn bị đầy đồ, “loảng xoảng xoảng” tiếng chai vỡ.

“Mẹ kiếp, đánh chết hắn cho tôi.”

Hà Cần Kỳ đột nhiên trở nên tức giận, trong giọng điệu có chút kích động, đã lâu lãm không có người nào dám vô lễ với anh ta như vậy, nhân cơ hội này coi như vận động xương khớp : đi, cho dù bố anh ta có tra ra anh ta cũng có thể đồ lỗi cho Lâm Vũ đánh người trước.

Lý Thiên Ảnh bị dọa sợ mắt tái mét, sợ hãi đứng dậy, Lâm Vũ đề cô nắp sau lưng anh, cười nói: “Yên tâm đi, không sao đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.