Cực Phẩm Ở Rể

Chương 33:




Chương 33: Nếu Như Không Trở Lại

Lâm Vũ thấy tên trên tắm danh thiếp là Tiết Thám, ực một hớp nước miếng, không khỏi có cảm giác yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang.

“Hà Gia Vinh, anh không cần sợ, trước đây anh đã đồng ý với tôi là sẽ ngủ ở sàn nhà, tôi đồng ý với anh, đương nhiên sẽ giữ lời.” Giang Nhan lạnh giọng khiến cho lỗ chân lông trên người Lâm Vũ co rúm hết lại.

Ừng ực.

Lâm Vũ lần thứ hai nuốt nước miếng, tựa như cảm thấy trong không khí có một chút vị chua.

Lễ nào cô thích anh?

Không có khả năng, mặc dù gần đây cô ấy cũng không còn ghét mình nữa, thế nhưng cũng không thể nói là cô thích mình được.

Có điều mặc kệ là cô thích hay không thích, thì hai người bọn họ dù sao cũng là vợ chồng, nếu như mình cho cô đội mũ xanh, cô nhất định là sẽ không vui.

“Cô đã đồng ý với tôi cái gì?” Lâm Vũ không nhịn được có chút hiếu kì.

Vừa nghe Lâm Vũ nhắc đến vấn đề này, Giang Nhan tự như càng thêm tức giận, lạnh giọng nói: “Tôi đã nói rồi, anh ở bên ngoài có yêu hay có mấy người phụ nữ, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào, chỉ cần đừng để cho bố mẹ tôi biết là được.”

| “Ừm.” Lâm Vũ nhẹ nhàng gật đầu đồng ý một tiếng.

“Nếu như anh cảm thấy vẫn không đủ, muốn ly hôn, tôi cũng có thể đồng ý với anh!” Giang Nhan tiếp tục nói, trong lòng không hiểu sao lại thấy có chút hoảng loạn.

Trước đây chỉ có mình ghét bỏ tên phế vật này, bây giờ sao anh lại dám ghét bỏ mình?

Giang Nhan thấy Lâm Vũ không nói lời nào, xoay đầu nhìn anh một cái, chỉ thấy Lâm Vũ đang kinh ngạc nhìn về phía trước, giơ tay tỏ ý bảo cô từ từ.

Giang Nhan ngắn ra, theo ánh mắt của anh nhìn về phía trước, chỉ thấy con đường phía trước đã chật kín ô tô, rất nhiều ô tô đã quay đầu trở về, mà xa xa trên tầng cư dân của một tòa nhà hơn hai mươi tầng có hai tầng khói đang nghi ngút, lửa cao ngút trời.

“Cháy?”

Sắc mặt Giang Nhan cả kinh, sau đó hơi suy nghĩ một chút, dừng xe đỗ ở phía trước một cửa hàng.

“Anh đi về trước đi, tôi đi cứu người!

Bỏ lại một câu, Giang Nhan liền nhanh chóng chạy qua chỗ đám cháy trước mặt.

Lâm Vũ nhìn bóng dáng của cô, không khỏi lộ ra một nụ cười ôn nhu, lúc này bóng lưng của cô với cả một đoàn người đang hốt hoảng chạy ra ngoài đã tạo nên một sự đối lập rõ ràng.

Cô có thể vì đạo nghĩa mà không chùn bước, anh làm sao có thể lùi bước được, nêu không thì làm sao xứng với cô chứ?

Lâm Vũ cười khẽ một tiếng, sau đó cũng lập tức đi theo.

Tầng bốc cháy nằm ở đầu đường khu phố sầm uất, nó thuộc về một tòa nhà thương mại, ngoài những hộ gia đình ra còn có vài công ty và cửa hàng cung cấp hàng hóa và dịch vụ.

Tầng đang bốc cháy là tầng mười tám và tầng mười chín, nguyên nhân dẫn tới hỏa hoạn nghe đâu là vì đứa nhỏ bướng bỉnh của nhà nào đó gây ra, trong lúc vô tình đã dẫn khí đốt tự nhiên trong bếp, khiến một số chất cháy trong công ty bên cạnh phát nổ, sau đó dẫn tới phản ứng dây chuyền, cả tầng mười tám và tầng mười chín đều bị nhắn chìm trong biển lửa.

Phần lớn người trong đó đã chạy ra ngoài, có một số người bị thương cũng thoát ra được rồi, những người còn lại căn bản là không thể thoát ra được.

Khi nỗ, những vật nặng trên lầu rơi xuống làm rất nhiều người bị thương, xe cộ thì bị hư hỏng. Trong lúc nhất thời thảm họa liên miên, một nửa con đường giao thông bị tê liệt hoàn toàn.

Sự cố ban nãy xảy ra còn chưa được nửa tiếng đồng hồ, mà số người chết đã lên tới mười người, xung quanh tòa nhà khắp nơi đều thấy có người bị thương máu me be bét khắp mặt, có người toàn thân bị lửa làm cho biến dạng, nằm trên mặt đất kêu rên thống khổ.

Bởi vì có rất nhiều xe bị hỏng và đá vụ chặn ở hai bên đường, nên xe cứu thương không có cách nào để đi vào, các nhân viên y tế chỉ có thể lần lượt đem từng người mình thấy khiêng ra ngoài, Còn về những người bị thương không nghiêm trọng, thì dùng hộp y tế cho họ tự điều trị tại chỗ.

Người bị thương rất nhiều mà nhân viên y tế thì có hạn, cho nên căn bản là không thể chăm sóc hết được.

Thấy tình trạng bi thảm ở hiện trường, lòng Giang Nhan rất đau sót, lập tức thông báo thân phận cho bác sĩ bên cạnh, nhận lầy hòm thuốc và bắt đầu cứu chữa cho những người đang bị thương.

Sau khi Lâm Vũ chạy tới cũng lập tức đi hỗ trợ.

“Sao anh lại tới?” Sau khi thấy anh Giang Nhan lạnh giọng hỏi.

“Tôi tới giúp cô.”

Lâm Vũ giúp cô khử trùng rồi băng bó cho bệnh nhân, sau đó cõng bệnh nhân đi ra ngoài.

“Anh làm gì vậy?” Giang Nhan nhíu mày hỏi một câu.

*Đùi của bệnh nhân này phải được phẫu thuật ngay lập tức, nếu không thì chỉ có thể cắt cụt đi.”

Lâm Vũ vừa chạy vừa nói.

Sau đó anh liền nghiên cứu vấn đề này, rồi cõng bệnh nhân ra bên ngoài.

Sau khi đội cứu hỏa tới vội vàng đi vào giữa làm công tác dập lửa, thế nhưng lửa cháy quá lớn, nên không có hiệu quả.

Nhân viên cứu hỏa cũng nhanh nhẹn tiến vào tòa cao ốc, giải cứu nhóm người bị mắc kẹt.

Qua chừng nửa tiếng, nhân viên chữa cháy đã rút lui đi ra ngoài.

“Báo cáo Thị trưởng, nhiệm vụ đã hoàn thành, toàn bộ con tin đã được giải cứu hết!” Đội trưởng đội đội cứu hỏa và lãnh đạo làm động tác cúi chào, trong ngực lại đang rỉ máu, những người có thể cứu được đều đã cứu ra ngoài hết rồi, thế nhưng những người không cứu được, chỉ có thể ở lại bên trong vĩnh viễn.

Các tầng phía trên lửa cháy không đến nơi, thang mây cũng không tới, cũng may đã hỏi thăm một phen, các tầng phía trên các phòng hầu như là bỏ trống, nhân viên cũng không nhiều.

Trước giờ anh chưa từng phát hiện ra việc thính lực của mình hơn người, thế nhưng lúc này anh lại nghe rõ ràng tiếng khóc của một cô bé, hơn nữa nó còn tựa như gần ngay bên tai.

Trong lòng anh có chút hồi hộp, sẽ không phải là cô bé sắp chết đầy chứ?

Bởi vì bản thân anh chính là du hồn dã quỷ tá thi hoàn hồn, cho nên mới có thể nghe được tiếng khóc của những người sắp chết.

Mặc dù là anh có thể nghe được âm thanh, thế nhưng khói lửa quá lớn, anh hoàn toàn không nhìn thấy cô bé.

“Con tôi đâu!”

Lúc này một tiếng khóc thê lương truyền tới, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc áo hồng phấn bát chấp chạy tới, bộ dáng muốn xông vào bên trong tòa nhà nhưng hai chiến sĩ cứu hỏa đã cản cô lại.

“Các người buông tôi ra, con tôi vẫn còn ở trên đó, tôi phải đi cứu con của tôi!” Người phụ nữ áo hồng gào khóc.

Cô không ngờ tới, mình mới ra ngoài mua chút đồ ăn thôi mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

“Chị à, lửa trên tầng lớn lắm, chị không được lên đó!” Sắc mặt chiến sĩ cứu hộ tràn đầy bi thương, khuyên cô nói.

“Tôi không cần các người quan tâm, tự mình tôi cũng có thể lên đó, tôi có thể cứu con của tôi, người phụ nữ áo hồng tựa như phát điên lên vậy, dùng sức lôi những chiến sĩ ở xung quanh.

Khóe mắt của hai chiến sĩ này đã ươn ướt, tình yêu thương của người mẹ trước nay luôn rất vĩ đại, chỉ có điều con người sẽ không chịu nổi đả kích khi đối mặt với thảm họa, nếu như bọn họ để cô ấy đi lên thì chẳng khác nào để cô tự đi tìm cái chết.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này người đội trưởng đội cứu hỏa vừa mới đi báo cáo mới chú ý tới tình hình bên này liền vội vã chạy qua.

“Báo cáo đội trưởng, con của chị ấy vẫn ở trên đó!”

“Tầng máy?”

“Tầng hai mươi.” Người phụ một bên nói một bên chỉ chỉ lên trên: “Căn hộ 2001.”

“Chị à, căn tầng trệt phía trên đó ở trên đám cháy, chúng tôi…

chúng tôi…” Sắc mặt của đội trưởng buồn bã, những câu còn sót lại như không có sức làm sao cũng không thể thốt ra được.

Thang mây hiện có trong đội của bọn họ chỉ có thể tới tầng mười tám, và thang cao tầng hơn thì vẫn đang trên đường tới, thế nhưng giờ này lại tắc đường vô cùng nghiêm trọng, căn bản là không thể đi qua được.

“Cầu xin các cậu, xin các cậu đấy, các chiến sĩ cứu hỏa, cứu tôi cứu con gái tôi đi.” Âm thanh của người phụ nữ áo hồng vô cùng thê lương, thống khổ quỳ trên mặt đất lôi kéo quần của đội trưởng đội cứu hỏa, thanh âm tuyệt vọng khiến người ta tan nát cõi lòng.

Mọi người xung quanh đều thở dài, vẻ mặt bi thương.

Giang Nhan nhìn thấy cảnh này, viền mắt cũng không khỏi đỏ lên, hai tay nắm thật chặt ở trước ngực.

“Chị à, thật xin lỗi.” Đội trưởng đội cứu hỏa cúi đầu, nước mắt cũng xuôi dòng mà chảy xuống, những con người rắn rỏi đã quen với việc sinh ly tử biệt cũng không nhịn được mà rơi lệ.

“Chị à, có thể đứa bé giờ cũng đã không còn nữa.” Một chiến sĩ cứu hỏa khác nghẹn ngào khuyên.

Tầng hai mươi ngay trên tầng mười chín, là tầng cháy to nhất, tương đương với việc một cái chảo sắt được làm nóng, đứa bé có khả năng cao là đã mắt mạng rồi.

“Mau xem, đứa bé ở trên ban công!”

Lúc này trong một đám người đột nhiên có người kêu lên một tiếng, mọi người lập tức ngước mắt nhìn lên.

Chỉ thấy trên ban công có một bóng dáng thật nhỏ đang bò tới cửa sổ sát đất, lớn tiếng kêu khóc, dùng tay vỗ vào thủy tinh.

“Con gái! Con gái tôi!”

Người phụ nữ áo hồng nhìn thấy lập tức đứng lên, ngửa đầu lên nhìn bóng dáng bé nhỏ trên tầng đó, hét lớn: “Con gái!

Đừng sợ, mẹ sẽ tới cứu con!”

Tiếng nói vừa dứt, cô lại một lần nữa cắm đầu chạy vào bên trong tòa cao ốc, chiến sĩ cứu hỏa nhanh tay nhanh mắt, một tay kéo cô lại, quát cô: “Chị kia, chị đây là đang tìm chết!”

“Chết tôi cũng phải chết cùng con gái tôi!” Người phụ nữ áo hồng bát chấp.

Đội trưởng đội cứu hỏa hít một hơi, vẻ mặt đột nhiên trở nên cứng rắn, cắn chặt răng, dáng người ngay thẳng, cao giọng nói: “Tôi..”

“Tôi đi!”

Chữ “đi” của đội trưởng còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên lại bị một thanh âm khác cắt đứt.

Anh quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Vũ từ trong đám người đi ra, nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi đi cứu đứa bé, xin hãy cho tôi một bộ đồng phục cứu hỏa.”

“Anh điên rồi!” Giang Nhan lập tức xông lên phía trước túm lấy anh.

Lâm Vũ căn bản là không có để ý tới cô, vẻ mặt kiên nghị nhìn đội trưởng cứu hỏa nói: “Trước đây tôi từng làm bộ đội đặc chủng, đã từng chấp hành nhiệm vụ này, tôi chắc chắn có thể cứu được người ral”

“Xin hỏi trước đây anh là bộ đội đặc chủng khu nào…”

“Xin hãy cho tôi một bộ đồng phục cứu hỏa, tình huống nguy cấp, cứu người quan trọng!” Lâm Vũ lập tức ngắt lời của anh.

“Chiêm Tận Trung, cởi quần áo cứu hộ của cậu cho cậu tai”

Đội trưởng mau chóng hô một tiếng với người có vóc dáng tương tự với Lâm Vũ.

“Rõ!”

Người đó bắt đầu cởi quần áo của mình.

“Hà Gia Vinh, anh điên rồi!” Giang Nhan một mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn Lâm Vũ, không biết anh đây là muốn làm cái gì, anh Lâm Vũ nói lời xin lỗi ở trong lòng.

Nghe được tiếng hét của Giang Nhan, Lâm Vũ đột nhiên dừng lại, không quay đầu lại, thanh âm run rầy nhè nhẹ nói: “Nếu như tôi không thể quay về, phiền cô chăm sóc bố mẹ, và mẹ nuôi, còn có, bản thân cô…”

Vừa nói xong, Lâm Vũ không chần chừ nữa, ngay lập tức xông vào trong hành lang tối tăm.

“Gia Vinh!”

Thân thể Giang Nhan run lên, ngồi trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.