Cực Phẩm Ở Rể

Chương 269:




Chương 269:

 

*…” Ông già nhất thời không biết nên nói gì cho phải, trong ấn tượng, hình như khoảng hai ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên có người từ chối ông ta.

 

Điều chỉnh tâm trạng lại một chút, ông già tiếp tục điềm đạm nói: “Gia Vinh à, có thể cậu không hiểu lắm về Cục tình báo quân đội chúng tôi nhỉ? Có muốn tôi nói cho cậu những điểm tốt và đãi ngộ đặc quyền của Cục tình báo quân đội chúng tôi không?”

 

“Không cần đâu ạ, cảm ơn ngài, tôi cảm thấy hiện giờ tôi đang sống rất tốt.” Lâm Vũ lại lần nữa không chút do dự mà từ chối.

 

*…” Ông già lại cạn lời, đây hình như là bốn năm mươi năm nay, lần đầu tiên có người dám từ chối ông ta hai lần liên tiếp.

 

Lâm Vũ không ngốc, anh đương nhiên biết một loạt lợi ích và đặc quyền to lớn nhận được khi tham gia vào các ban ngành trong Cục tình báo quân đội, nhưng anh cũng biết, đó cũng là thứ đổi bằng máu dính trên lưỡi dao, thời gian trước Hàn Băng bị ám sát chính là một ví dụ rõ nét.

 

Anh ở hiện tại đã rất mãn nguyện, nằm trong cái xác của Hà Gia Vinh sống tạm bợ qua ngày, có ăn có uống, còn có một cô vợ vô cùng xinh đẹp, anh đã rất hạnh phúc rồi, không cần thiết phải đi gánh vác những nguy hiểm đó.

 

“Thật sự không suy nghĩ thêm?” Giọng nói ông già có chút kỳ lạ, trong ấn tượng của ông ta, đây hình như là lần đầu tiên ông ta tích cực khuyên bảo người khác gia nhập vào tổ chức dưới quyền của ông ta đến như vậy.

 

Còn nhớ trước đây đều là người khác muốn sống muốn chết cầu xin ông ta cho gia nhập, sao đến lượt Hà Gia Vinh, phó bản liền thay đổi lớn như vậy.

 

“Không đâu, cảm ơn ngài, cảm ơn.” Nói xong Lâm Vũ liên đưa điện thoại cho Hàn Băng.

 

Hàn Băng hung dữ vứt cho anh một ánh mắt không biết tốt xấu, nhận điện thoại nhanh chóng đi sang một bên.

 

Cuối cùng xử lý xong mọi thứ, đích thân Hàn Băng đưa Lâm Vũ về y quán, trước lúc đi dặn dò anh nói: “Anh về suy nghĩ kĩ thêm, gia nhập Cục tình báo quân đội, đối với anh sẽ là vinh quang lớn lao! Hơn nữa, rất nhiều chuyện anh không cách nào giải quyết, chúng tôi đều có thể nhẹ nhàng giải quyết giúp anh.”

 

*Xin lỗi, tôi vẫn chưa gặp phải bất cứ chuyện gì bản thân mình không thể giải quyết.” Lâm Vũ có chút kiêu ngạo buông một câu, tiếp đó quay người xuống xe.

 

“Ngạo mạn!” Hàn Băng nhìn bóng người anh oán hận nói một câu, trong lòng cảm thấy anh chính là một tên ngốc, cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm lấy, nhớ lúc trước ngay cả cô khi vào Cục tình báo quân đội cũng đã tốn công sức cực lớn.

 

Sau khi Lâm Vũ trở lại y quán, Tôn Thiên Thiên lập tức gọi ngọt ngào một tiếng: “Ông chủ, dược liệu của chúng ta không còn nhiều nữa, phải nhanh chóng nhập.”

 

Tiếng “ông chủ” ngọt ngào của cô ta khiến người bệnh trong phòng cười ð lên một tiếng, dẫu sao bình thường cô ta đều gọi Lâm Vũ là thầy Hà.

 

“Biết rồi.” Lâm Vũ cũng cười theo.

 

“Tiên sinh, vừa rồi ông chủ của hai quán bên cạnh đã qua đây, bọn họ đồng ý chuyện bán cửa hàng rồi, nói lúc nào cậu tiện thì ký hợp đồng lúc đó.” Lệ Chắn Sinh cũng nhanh chóng bước tới nói với Lâm Vũ.

 

“Tốt quá rồi!” Lâm Vũ có chút hưng phần nói.

 

Thời gian trước Lâm Vũ liền muốn mở rộng diện tích của y quán, vì vậy bảo Lệ Chấn Sinh hỏi giúp ông chủ của hai cửa hàng bên cạnh, không ngờ người ta lại đồng ý thoải mái như vậy.

 

Thế này sau này diện tích y quán được mở rộng, bệnh nhân tiếp nhận sẽ càng nhiều, anh cũng đang suy nghĩ tuyển thêm một vài người đến phòng khám giúp đỡ.

 

Hôm nay người bệnh nhiều vô cùng, vì vậy Lâm Vũ rất muộn mới về nhà, vừa về nhà liền thấy mẹ vợ vội vàng đi từ trong bếp ra, trên tay đầy bột mì, sau khi nhìn thấy Lâm Vũ sắc mặt vui vẻ, vội vàng nói: “Gia Vinh, con về đúng lúc lắm, mau lên, Giang Nhan đang ở trong phòng vệ sinh, đang cần đồ lót, con mau đưa cho nó đi.”

 

“Hả?”

 

Lâm Vũ không khỏi sửng sốt, cuống quýt nói: “Con đưa không hay lắm đâu.”

 

“Cái thằng ngốc này, con đưa có gì không hay? Con là chồng nó, con không đưa ai đưa?”

 

Lý Tố Cầm cau mày có chút không vui: “Mau lên, mẹ đang bận làm thịt lợn hấp.”

 

Nói xong Lý Tố Cầm liền xoay người vào phòng bếp.

 

Lâm Vũ nuốt nước bọt ực, có chút nghĩ mà sợ, vừa rồi mình không phản ứng kịp, suýt chút nữa nói lộ ra việc, đúng vậy, mẹ vợ nói đúng! Anh là chồng của Giang Nhan, anh không đưa thì ai đưa!

 

Lâm Vũ lập tức ưỡn thẳng ngực về phòng ngủ, nhìn thấy trên giường đặt một bộ đồ lót ren màu tím đen, lập tức có chút ngứa ngáy trong lòng, nhịn không nổi cầm lên sờ.

 

Thật trơn!

 

“Mẹ, mau lấy đồ lót giúp con!” Giang Nhan ở trong phòng vệ sinh không nghe thấy Lâm Vũ đã về, còn tưởng mẹ không nghe tháy, liền mở cửa hét gọi về phía phòng bếp lần nữa.

 

Lâm Vũ vội vàng chạy tới đưa đồ lót qua khe cửa, Giang Nhan không biết là anh, còn tưởng là Lý Tố Cầm, dứt khoát mở cửa, giơ tay nhận lấy, trong nháy mắt cả cơ thể trần như nhộng trước mặt Lâm Vũ.

 

Giang Nhan sau khi nhìn thấy Lâm Vũ, lập tức hét một tiếng, tiếp đó đóng rằm cửa lại: “Đồ lưu manh!”

 

Lâm Vũ lại đứng yên tại chỗ ngơ ngắn, liếm môi cười ngây ngốc, lắm bẩm nói: “Thật đẹp…”

 

“Sao thế? Sao thế?”

 

Lý Tố Cầm nghe thấy tiếng hét của Giang Nhan lập tức chạy ra, vội vàng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.