Cực Phẩm Ở Rể

Chương 243:




Chương 243:

 

Ngoài cửa đột nhiên có người gõ hai tiếng, sau đó Vệ Tuyết Ngưng cùng Lâm Vũ đi vào.

 

“Gia Vinh?” Trịnh Thế Phàm thấy Lâm Vũ thì có chút ngoài ý muốn, trong lòng có chút bát đắc dĩ. Tiểu Hà này, thế nào mà lại tới nữa, đã nói không cần anh chữa, vậy mà vẫn chưa chịu thôi.

 

Vệ Công Huân Lại nhíu mày, trầm mặt không nói gì, hiển nhiên vẫn còn tức giận những gì Lâm Vũ nói hôm đó.

 

“Vệ cục, Trịnh tổng, tôi biết hai người không muốn nhìn thấy tôi, nhưng vì an toàn tính mạng của dì Trịnh, tôi cần phải đến đây. Nếu buổi chiều mới bắt đầu phẫu thuật, hai người không ngại tôi trì hoãn một chút thời gian chứ?

 

Chuyện kế tiếp mà tôi nói có lẽ sẽ hoàn toàn làm đảo điên ấn tượng của hai người đối với Tàng Địch An.”

 

Lâm Vũ chân thành nói.

 

“Đúng vậy, bố, cậu, hai người cho anh ấy chút thời gian đi, dù sao cũng là vì để tốt cho mẹ con.” Vệ Tuyết Ngưng nhanh chóng phụ họa nói.

 

Vệ Công Huân cùng Trịnh Thế Phàm liếc nhìn nhau, sắc mặt hòa hoãn vài phần. Đúng vậy, Lâm Vũ liên tục có chấp khuyên bảo, xuất phát điểm cũng là vì muốn tốt cho Trịnh Vân Hà.

 

“Được, Tiểu Hà, chúng tôi liền nghe một chút xem cậu £ WY EU ion _ 4 Dây 4T Và muôn nói gì.” Vệ Công Huân chắp tay sau lưng, ý bảo Lâm Vũ có thể nói.

 

*Ở chỗ này nói không thích hợp, chúng ta đến văn phòng viện trưởng Tàng nói đi.” Lâm Vũ dự định giáp mặt vạch trần bộ mặt xấu xa Tàng Địch An.

 

“Viện trưởng Tàng hiện giờ đang mở hội thảo cùng bác sĩ từ Stein tới.”

 

“Stein? Mời bác sĩ tới là của Stein?” Lâm Vũ nghe được có chút kinh ngạc.

 

“Không sai, chính là Stein của Hiệp hội Y tế Châu Mỹ. Làm sao vậy?” Trịnh Thế Phàm có chút khó hiểu, không rõ vì sao Lâm Vũ lại phản ứng mạnh như vậy.

 

“Không có gì, vậy càng tốt.” Khóe miệng Lâm Vũ gợi lên một nụ cười thản nhiên.

 

Sau đó anh mang theo Vệ Công Huân, Trịnh Thế Phàm cùng Vệ Tuyết Ngưng tới phòng Tàng Địch An mở họp, Lâm Vũ trực tiếp đầy cửa đi vào.

 

“Hà Gia Vinh? Cậu tới làm gì!”

 

Tàng Địch An nhìn thầy Lâm Vũ thì sắc mặt đột nhiên giận dữ.

 

Một đám bác sĩ cùng phó viện trưởng trên bàn nhìn thấy Lâm Vũ cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Bọn họ rất nhiều người đều biết đến Lâm Vũ, ngược lại cũng không có vẻ mặt quá phản cảm.

 

“Hà Gia Vinh? Cậu ta chính là người nghi ngờ y thuật của tôi, Hà Gia Vinh?”

 

Người nước ngoài tóc vàng mắt xanh bên cạnh Tàng Địch An cau mày nhìn Lâm Vũ một cái, trong mắt có chút địch ý.

 

Ông ta chính là chuyên gia nồi danh về ung thư dạ dày mà Tàng Địch An mời tới từ Stein, chuyên gia Blaze. Ông ta ở kinh thành một thời gian, cho nên tiếng trung khá tốt.

 

“Không sai, chính là toi. Nói vậy ông cũng đã tiến hành kiểm tra cẩn thận tình hình người bệnh rồi đi. Ông cho rằng người bệnh cần phải phẫu thuật cắt dạ dày sao?”

 

Lâm Vũ liếc mắt nhìn ông ta.

 

*Đương nhiên, loại tình huống này của bệnh nhân biện pháp trị liệu duy nhát chính là tiền hành phẫu thuật cắt bỏ!”

 

Blaze chắc chắn nói.

 

“Trình độ của ông cũng chỉ đến thế.”

 

Lâm Vũ hừ lạnh một tiếng: “Các người chỉ chú ý đến tình trạng tiến triển của bệnh ung thư mà bỏ qua bà ấy là một bệnh nhân mắc bệnh chuyển hóa lặn. Một khi động dao sẽ khiến cho chức năng trao đổi của cơ thể hỗn loạn, đến lúc đó còn chưa phẫu thuật xong bệnh nhân đã mắt đi tính mạng!”

 

“Ăn nói hàm hồ!”

 

Tàng Địch An lạnh lùng nói: “Có phải bệnh nhân mắc bệnh có tính chuyển hóa hay không bệnh viện chúng tôi còn không kiểm tra ra sao? Cậu không có bất cứ chứng cứ gì, chỉ dựa vào bắt mạch liền nói Vệ phu nhân mắc bệnh có tính chuyển hóa? Quả thực là buồn cười!”

 

“Viện trưởng Tàng, không cần cùng cậu ta tranh luận. Tôi không muốn nhìn thấy loại người tự cho mình là đúng này, đem cậu ta đuỏi ra ngoài đi!”

 

Blaze lắc lắc đầu, lười tranh luận cùng một bác sĩ Trung y.

 

Ở trong mắt ông ta, dụng cụ tinh vi của bọn họ cho ra kết quả tất nhiên sẽ tinh chuẩn hơn nhiều so với một tên bác sĩ Trung y chỉ tùy tiện sờ sờ cổ tay rồi cho ra kết luận.

 

“Đuổi tôi ra ngoài? Cho dù phó hội trưởng Annie của các ông ở đây cũng không dám nói lời này với tôi!” Lâm Vũ lạnh lùng nói.

 

“Cậu biết phó hội trưởng của chúng tôi?”

 

Blaze nói xong thì đột nhiên bật cười ha ha, quay đầu nhìn viện trưởng Tàng, cười nói: “Viện trưởng Tàng, đây là chuyện cười buồn cười nhất mà tôi từng nghe qua, một tên nhà quê vậy mà dám nói nhận thức phó hội trưởng của chúng tôi?”

 

Lâm Vũ đến ông ta còn không quen biết thì làm sao có thể nhận thức phó hội trưởng của bọn họ.

 

“Thật ngại quá, Blaze, để ông chê cười rồi, bác sĩ Trung y của Hoa Hạ quả thật đều có tật xấu khoác lác.” Tàng Địch An cười phụ họa một câu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vũ tràn đầy trào phúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.