Cực Phẩm Ở Rể

Chương 220:




Chương 220:

 

Nghĩ như vậy trong lòng Lâm Vũ liền thoải mái hơn nhiều.

 

Dù sao sống ngày nào thì hay ngày đó.

 

Nhớ đến trên lầu còn có một người vợ đẹp đến kỳ cục, Lâm Vũ liền dứt khoát vứt bỏ tất cả, vui vui vẻ vẻ chạy lên.

 

“Nhan Nhan, canh trái cây uống xong rồi sao?”

 

Lâm Vũ tiến vào thì thấy Giang Nhan đang đứng trước máy giặt giặt quần áo.

 

*Ừm.” Giang Nhan cúi đầu nhẹ giọng nói.

 

Lâm Vũ nghe giọng nói của cô có chút không đúng, quan tâm nói: “Nhan Nhan, cô bị cảm sao? Sao mũi đỏ như: vậy?”

 

“Không có.” Giang Nhan lắc đầu.

 

Lâm Vũ nhăn mày lại, lập tức quay người Giang Nhan lại xem, chỉ thấy vành mắt cô sưng đỏ, trong mắt sáng ngời giờ phủ kín tơ máu, hiển nhiên là vừa mới khóc.

 

Tim Lâm Vũ trong chốc lát như muốn vỡ nát, vừa sợ vừa giận, khàn giọng nói: “Nói, ai ức hiệp cô?”

 

“Tôi ở trong nhà, ai có thể ức hiếp tôi chứ.” Giang Nhan nhè nhẹ lắc đầu.

 

“Vậy thì có chuyện gì xảy ra?” Lâm Vũ nhíu chặt mày.

 

“Không có việc gì.” Giang Nhan nói, nhịn không được mà trong mắt lại lần nữa dâng lên một tầng nước mắt.

 

“Ai nha, Nhan Nhan, cô làm tôi gấp chết, mau nói đến cùng là có chuyện gì đi.” Lâm Vũ trong lòng nóng như lửa đốt, biết bộ dạng Giang Nhan như thế này thì khẳng định là có chuyện lớn.

 

Trong ấn tượng của anh, cô chỉ có một lần khóc thành như vậy, chính là khi cha vợ xảy ra tai nạn xe cộ.

 

Đến nỗi khi bị đuổi việc, cô cũng không khóc. Lại nói, cho dù muốn khóc thì lúc rời đi bệnh viện đã khóc rồi.

 

“Gia Vinh, tôi có lẽ… không thể làm bác sĩ nữa.”

 

Giang Nhan ngắng đầu nhìn về phía Lâm Vũ, nước mắt giống như hạt châu rơi lã chã.

 

*Ai nói? Không phải chỉ là bị bệnh viện nhân dân đuổi thôi sao. Thanh Hải cũng không phải chỉ có cái bệnh viện này, chúng ta tìm cái khác.”

 

Lâm Vũ đau lòng không thôi, vừa nói vừa thay Giang Nhan lau đi nước mắt trên mặt.

 

Giang Nhan nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Lâm Vũ, hít hít mũi, mạnh mẽ kiềm chế nội tâm dao động, lôi kéo anh vào.

 

phòng, sau đó đưa di động của mình cho Lâm Vũ: “Tàng Địch An đem ca phẫu thuật thất bại đổ lên người tôi, để thông báo ở trên trang web chính thức của bệnh viện Thanh Hải và trang web chính thức của Bộ Y Tế, hơn nữa cũng liên tiếp phát tới các bệnh viện ở thành phố Thanh Hải. Về sau khẳng định không còn bệnh viện nào dám dùng tôi.”

 

Giang Nhan vì không để cho Lâm Vũ thương tâm, lúc nói lời này thì cực lực kiềm chế cảm xúc trong lòng, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

 

“Giỏi cho một tên Tàng Địch An!”

 

Lâm vũ lật xem tin tức trên trang web chính thức cùng các group chat, trong mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, nắm tay răng rắc rung động.

 

Anh biết chữa bệnh với Giang Nhan có ý nghĩa gì, đây là ước mơ từ nhỏ của cô, cũng là con đường duy nhất cô dùng để thực hiện giá trị nhân sinh.

 

Mà hiện giờ tên khốn Tàng Địch An này cố ý đem chuyện làm lớn như vậy rõ ràng là muốn hoàn toàn chặt đứt con đường làm bác sĩ của Giang Nhan!

 

Anh năm lần bảy lượt nhường nhịn tên cặn bã này, nghĩ rằng một điều nhịn chín điều lành. Không nghĩ tới tên cặn bã này lại làm chuyện trầm trọng thêm, còn thật cho rằng Hà Gia Vinh anh là quả hồng mềm mà bóp à?

 

Muốn chết!

 

Lâm Vũ dùng sức đem điện thoại ném lên giường, xoay người đi ra ngoài.

 

“Gia Vinh, anh muốn làm gì!”

 

Giang Nhan thấy bộ dạng như vậy của Lâm Vũ thì tức khắc khẩn trương lên, nhanh chóng kéo anh lại.

 

“Làm gì? Tôi đi phế ông ta!”

 

Lâm Vũ hai mắt đỏ đậm, nếu Tàng Địch An làm vậy với anh, anh sẽ không tức giận lớn như vậy. Nhưng là ông ta lại dám làm thế với Giang Nhan? Đó chính là đùa với lửa!

 

“Anh cứ như vậy đánh ông ta chính là phạm pháp!” Giang Nhan nhanh chóng ôm lấy anh.

 

“Phạm pháp thì sao, vậy cứ để ông ta phạm pháp? Để ông ta tùy tiện vu oan người khác?”

 

Lâm Vũ nổi giận đùng đùng nói, duỗi tay đẩy Giang Nhan ra: “Nhan Nhan, cô buông tôi ra, tôi muốn để ông ta biết người con gái của Hà Gia Vinh tôi không phải dễ ức hiếp như vậy!”

 

*Gia Vinh! Tôi xin anh!”

 

Giang Nhan từ phía sau ôm chặt lấy Lâm Vũ, không để cho anh đi. Cô biết lúc này Lâm Vũ đang trong cơn thịnh nộ, chuyện gì đều có khả năng làm ra. Nếu để anh đi thì không biết sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.

 

“Gia Vinh, có chuyện gì thế, hai con ồn ào cái gì thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.