Cực Phẩm Ở Rể

Chương 188:




Chương 188:

 

Bây giò anh đội lốt Hà Gia Vinh, không tin có ai nhận ra anh được.

 

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lâm Vũ về thẳng y quán, Tôn Thiên Thiên ở đó đang khám bệnh cho hàng dài người bệnh.

 

Hiện giờ, sau khi trải qua sự chỉ bảo của Lâm Vũ, cô cũng có thể khám được cơ bản bệnh lớn bệnh nhỏ tàm tạm, cũng có chút danh tiếng ở vùng này, ai cũng biết Hồi Sinh Đường có bác sĩ xinh đẹp Tôn Thiên Thiên.

 

Một đám người bệnh vừa thấy Lâm Vũ Thị lập tức cung kính lên tiếng chào.

 

Lâm Vũ thấy rất nhiều người xếp hàng, không khỏi nhíu mày, xem ra phải tìm dịp mở rộng y quán ra vậy. Vốn dĩ trông còn rất lớn, nhưng nhiều người đứng chung như vậy thì lại có vẻ hơi chen chúc.

 

“Ông chủ, cô Tiết đến, tôi bảo cô ấy đến phòng kia của tôi rồi.” Lệ Chấn Sinh nhanh chóng lại đây nói một tiếng.

 

Lâm Vũ gật đầu, xoay người đi vào phòng của Lệ Chấn Sinh, thấy Tiết Thắm đang ngồi ở trên giường xem một xấp văn kiện.

 

“Anh đã về rồi.” Tiết Thắm thấy hắn thì lập tức nhoẻn miệng cười: “Đây, đây là tư liệu liên quan đến việc thành lập chi nhánh công ty ở thủ đô, anh xem thử.”

 

“Phiền cô rồi.” Lâm Vũ ngượng ngùng cười.

 

*Phiền cái gì, tôi cũng đâu kiếm tiền cho người khác.” Tiết Thắm dịu dàng cười, lời nói hơi có ẩn ý.

 

Lâm Vũ cầm tư liệu xem cho có lệ rồi gật đầu: “m, khá tốt.” Mới vừa nói xong, anh đột nhiên bắt ngờ há to miệng, phát hiện thế mà mặt sau lại là một tờ bản vẽ có liên quan đến kiến trúc cao ốc!

 

“Đây là…?” Lâm Vũ hơi khiếp đảm liếc nhìn Tiết Thắm, nhớ rõ năm ngoái cô đã nói, muốn một tòa cao ốc chuyên môn cho nhân viên của Vinh Thắm Mỹ Nhan.

 

“Không sai, không phải tôi đã nói với anh sao, muốn một toà cao ốc của chính chúng ta. Hiện giờ chúng ta đã có thực lực này, ngân hàng đồng ý cho chúng ta vay, tôi cũng đã tìm xong bên xây dựng rồi.” Tiết Thắm mỉm cười dịu dàng nói: “Chỉ cần anh gật đầu, tháng sau là có thể bắt đầu chuẩn khởi công cụ thể.”

 

“Tôi có biết đâu, cô thấy được là được.” Lâm Vũ cười nói, lòng thầm giật mình. Thời gian mới hơn nửa năm, thế mà thực lực của Vinh Thắm Mỹ Nhan đã đến mức khủng bố như vậy sao?

 

“Về chuyện chỉ nhánh công ty ở thủ đô, tôi có chuyện muốn nói với anh, không biết anh có đồng ý không.” Tiết Thám do dự một lát rồi nói: “Sở đại thiếu gia muốn hai mươi phần trăm cỗ phần.” Sở đại thiếu gia?

 

Lâm Vũ không kìm được mà nhíu mày, anh không có bao nhiêu ấn tượng tốt với Sở đại thiếu gia này.

 

Đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Vũ vang lên, phát hiện thế mà là Sở Vân Vi, anh hơi suy nghĩ rồi bắt máy.

 

“Anh Hà, gần đây có khoẻ không?” Giọng nói của Sở Vân Vi vẫn luôn điềm tĩnh như vậy.

 

“Cũng được.” Lâm Vũ cười ha ha: “Không biết cô Sở gọi điện thoại có chuyện gì không?” Anh vừa nhắc tới Sở Vân Tỉ với Tiết Thắm thì cô ta đã gọi điện thoại, cũng khéo ghê.

 

“Không lừa anh, anh trai tôi bảo tôi điện thoại cho anh, không phải Vinh Thám Beauty của các anh muốn mở chỉ nhánh công ty ở thủ đô sao, anh trai tôi muốn tham gia hai mươi phần trăm cổ phần.” Sở Vân Vi chân thành nói: “Anh ấy nói, chỉ cần anh cho anh ấy hai mươi phần trăm cổ phần, anh ấy đồng ý góp tài chính một nửa cho toà nhà văn phòng ở bên thủ đô này, toàn bộ giấy tờ, cũng do anh áy xử lý.” Bỏ vốn một nửa?

 

Lâm Vũ không kìm được mà thầm cả kinh, Sở đại thiếu gia này thật đúng là xa hoa, bỏ vốn một nửa mà chỉ cần hai mươi phần trăm cổ phần!

 

Đúng là vụ mua bán này có lời, còn do Sở Vân Tỉ lo liệu giấy tờ, Tiết Thám cũng có thể bớt rất nhiều phiền phức.

 

Chính yếu nhất là, mượn thế lực của Sở gia, Vinh Thắm Beauty cũng dễ đứng vững ở thủ đô.

 

Tuy anh ghét Sở Vân Tỉ, nhưng biết làm ăn là làm ăn nên gật đầu nói: ‘Được, phía tôi cũng không thành vần đè, tôi phải hỏi Tiết tiingr cái đã.” *Tôi cũng không thành vấn đề!”

 

Tiết Thám đã sớm biết điều kiện mà Sở Vân Tỉ đề ra, cảm thấy quá có lời, tất nhiên cô cũng tràn ngập vui mừng mà đồng ý.

 

“Vậy được rồi, cô Sở, làm phiền cô chuyển lời cho Sở đại thiếu gia là phía chúng tôi đồng ý.” Lâm Vũ nói xong thì chuẩn bị ngắt máy: “Trước tiên cứ vậy.

 

đi.”

 

“Đợi đã, anh Hà, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh.” Sở Vân Vi nhanh chóng gọi lại cho Lâm Vũ, trong lòng hơi thắc mắc. Anh Hà này cứ không thích nói chuyện với mình đến vậy sao? Không biết có bao nhiêu cậu ấm ở thủ đô ca ngày đêm tơ tưởng muốn nói chuyện với cô kìa.

 

*Có chuyện gì cứ nói thẳng, cô Sở.” Lâm Vũ nhanh chóng đáp.

 

“Ảnh chụp hôm trước tôi cho anh, anh thật sự không có chút ấn tượng nào sao?” Sở Vân Vi hỏi.

 

“Thật ngại quá, cô Sở, tôi đã xem rất nhiều lần, thật sự không có ấn tượng gì.” Lâm Vũ ngượng ngùng gãi đầu.

 

*Tôi đây lại gửi cho anh một tắm ảnh, anh xem thử người này giống ai.” Sở Vân Vi điềm đạm cười.

 

Lâm Vũ nao nao rồi cũng gật đầu, thuận miệng nói”

 

“Được” Sau khi ngắt máy, Lâm Vũ vứt việc này ra sau đầu, không biết Sở Vân Vi này bị sao mà chỉ biết cho anh xem ảnh.

 

Anh lại không phải Hà Gia Vinh, cho anh xem nhiêu ảnh nữa cũng có tác dụng gì!

 

“Vậy nều không có chuyện gì, tôi đi trước.” Tiết Thám cầm văn kiện đứng dậy, nghịch ngợm chớp mắt với Lâm Vũ: “Nếu rảnh nhớ siêng về công ty xem đấy.”

 

“Chắc rồi, chắc rồi.” Lâm Vũ liên tục gật đầu.

 

Hai ngày sau là buổi họp lớp của đại học y Thanh Hải.

 

Buổi chiều Giang Nhan vừa nghỉ ngơi thì gọi Lâm Vũ về, thay một bộ tây trang hào nhoáng cho anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.