Cực Phẩm Ở Rể

Chương 159:




Chương 159:

 

Anh biết nếu là một bệnh đau đầu bình thường thì chỉ cần tìm một bác sĩ là có thể chẩn trị. Sở dĩ thư ký Tạ tìm mình là bởi vì mặt mũi của Thanh Hải. Cho nên Lâm Vũ lần này tất nhiên cũng phải lấy ra trang bị có quy cách cao nhất giúp thư ký Tạ lấy được thể diện.

 

Quách Triệu Tông ở trong một khách sạn năm sao Quân Tôn, nghe nói đó là sản nghiệp dưới trướng ông ta.

 

Sau khi Lâm Vũ theo Tạ Trường Phong lên lầu, bên ngoài căn phòng tổng thống đầy những bảo tiêu thân mặc đồ đen, còn quy mô không kém lần trước Sở Vân Tỉ đến.

 

“Thư ký Tạ, thật ngại quá, đắc tội rồi.”

 

Bảo tiêu nói xin lỗi với Tạ Trường Phong một tiếng, tiếp đó liền phân phó người lục soát trên người của Tạ Trường Phong và Lâm Vũ.

 

Khiến Lâm Vũ có chút vô ngữ chính là khi bọn họ lục soát Tạ Trường Phong chỉ là làm tượng trưng vài cái, nhưng khi lục soát đến mình thì trong trong ngoài ngoài đều sờ qua một lần. Ngay đến hộp châm cứu của anh cũng dùng máy dò kim loại cẩn thận quét vài lần.

 

“Quách tổng, thư ký Tạ đến rồi, còn đem đến một vị bác sĩ.” Bảo tiêu kiểm tra xong thì cầm bộ đàm nói.

 

“Nhanh mời, nhanh mời!” Một thanh âm mang đậm chất Hồng Kông từ đầu kia bộ đàm truyền tới.

 

“Ai ya, thư ký Tạ, ngài quá khách khí rồi. Tôi đã nói tôi chỉ bị chút bệnh vặt, tu dưỡng máy ngày là tốt rồi.”

 

Lâm Vũ và Tạ Trường Phong vừa vào cửa thì thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo chơi golf nhanh chóng chạy đến bắt tay Tạ Trường Phong, sau đó lại đưa tay với Lâm Vũ: “Chào ngài!”

 

Lâm Vũ sửng sốt, nhanh chóng vươn tay bắt tay cùng ông ta. Không ngờ Quách phú thương này lại bình dị gần gũi như thế, có lẽ cũng là dựa vào mặt mũi của Tạ Trường Phong.

 

Ngồi xuống, Lâm Vũ không khỏi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Quách Triệu Tông, phát hiện ông ta có vẻ trẻ hơn nhiều so với bức ảnh trên mạng.

 

Đã là người hơn 50 tuổi lại có thể bảo trì trạng thái tinh thần 30, 40 tuổi quả thật là không tôi.

 

“Quách tổng đây là chuẩn bị đi đánh golf sao?” Tạ Trường Phong nhìn dáng vẻ của Quách Triệu Tông, cười nói.

 

“Không sai, tôi chuẩn bị ra ngoài hóng gió, ở tại khách sạn buồn phát hoảng, đầu càng đau hơn.”

 

Quách triệu Tông vừa nói vừa lấy ra một điếu xì gà, dùng cái kéo cắt một đoạn ngắn rồi đưa cho Tạ Trường Phong.

 

“Tôi không hút thuốc.” Tạ Trường Phong cười xua xua tay.

 

Quách Triệu Tông liền đưa cho Lâm Vũ, Lâm Vũ thụ sủng nhược kinh nhanh chóng nói: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”

 

“Người trẻ không hút thuốc rất tốt.” Quách Triệu Tông cười cười, lấy một que diêm lưu huỳnh dài 7 8cm tự châm thuốc lên.

 

“Quách tổng, tiểu Hà là bác sĩ nỗi tiếng ở Thanh Hải chúng tôi, không bằng để cậu ấy xem bệnh cho ông. Trên đường đến đây cậu ấy còn nói nếu vấn đề không lớn thì ngay lập tức có thể giúp ông hét đau đầu. Đến lúc đó tôi cùng ông ra ngoài đánh golf.” Tạ Trường Phong cười ha ha.

 

“Có thư ký Tạ đi cùng, vậy không còn gì tốt hơn. Nhưng bệnh này của tôi không dễ trị, thuốc nhập khẩu về từ nước ngoài cũng không có tác dụng.”

 

Quách Triệu Tông nói vậy không phải là xem thường Lâm Vũ, mà là tìm trước cho họ một bậc thang, sợ Lâm Vũ trị không khỏi lại lúng túng.

 

“Tôi cũng không biết có thể trị khỏi hay không, chỉ có thể tận lực mà làm thôi.” Lâm Vũ cười cười, vô cùng khiêm tốn nói: “Làm phiền ngày đưa tay để tôi trước tiên chẩn mạch.”

 

Nói xong lâm Vũ lấy ra một miếng đỡ bằng gỗ đặt lên bàn.

 

“Trung y?”

 

Quách Triệu Tông vừa nghe đến mạch không khỏi hơi nhíu mày.

 

“Không sai, Quách tổng, ông đừng nhìn tiểu tử này còn trẻ, nhưng là nhân vật số một số hai trong vòng trung y ở Thanh Hải đấy.”

 

Tạ Trường Phong vừa thấy Quách Triệu Tông như thế thì cho rằng ông không tin tưởng Lâm Vũ, vội vàng giải thích một câu.

 

“Không được! Không thể xem trung y! Sẽ lấy mạng người đầy!”

 

Lúc này trong phòng ngủ truyền đến một thanh âm chói tai, sau đó một người phụ nữ mặc váy ngủ vải sa tanh bước ra , vừa đi vừa võ nhẹ lớp kem dưỡng da trên mặt.

 

Nhìn thấy người phụ nữ bỗng nhiên chạy ra, Tạ Trường Phong và Lâm Vũ đều không khỏi ngây người ra, nhưng rất nhanh Lâm Vũ đã nhận ra cô ta. Trên mạng cũng có không ít ảnh chụp người phụ nữ này, cô ta tên Trần Bội Nghỉ, là vợ của Quách Triệu Tông, từng là quán quân hoa hậu Hồng Kông, nghe nói cô ta là tiểu tam, đá vợ cũ ra để leo lên thượng vị.

 

Không thể không nói người có tiền bảo dưỡng thật tốt, Trần Bội Nghi này năm nay đã hơn 30 tuổi nhưng nhìn tươi tắn giống như một cô gái mới hơn 20, thân hình cũng cực đẹp, lồi lõm đều có, trông rất gợi cảm. Trách không được Quách Triệu Tông giàu có nứt đó đổ vách cũng bị cô ta bắt vào tay.

 

“Em ra đây làm gì, quay vào!” Quách Triệu Tông nhíu mày không vui nói.

 

*Ông xã, em chỉ quan tâm anh thôi mà. Anh còn nhớ hai năm trước ở Hồng Kông chúng ta có một nhà giàu không phải chính là bị trung y của Đại Lục trị đến chết sao.”

 

Trần Bội Nghi chạy tới ôm lấy cánh tay Quách Triệu Tông, áp bộ ngực căng phồng vào cánh tay ông ta, mặt lộ vẻ quan tâm.

 

“Nói bậy, bác sĩ thư ký Tạ tìm đến sao có thể giống với những lang băm kia được?” Quách Triệu Tông nhíu mày không vui nói.

 

Kỳ thật ông ta nói thế là vì cho Tạ Trường Phong mặt mũi mà thôi, trong lòng ông ta cũng không quá tin tưởng Lâm Vũ. Ông ta sống lâu như vậy chỉ từng tìm qua bác sĩ trung y xoa bóp, thật chưa từng tìm bác sĩ trung y chữa bệnh cho mình bao giờ. Dù sao Hồng Kông cũng từng là thuộc địa của Anh, tây y cũng phát triển hơn.

 

“Dù sao em cũng không quan tâm, em không để cậu ta trị cho anh, lỡ như trị ra bất trắc gì thì nửa đời sau của em phải làm sao.” Trần Bội Nghi bĩu môi hư tình giả ý nói.

 

“Quách phu nhân, ngài yên tâm. Tôi lấy tính mệnh đảm bảo tuyệt đối sẽ không để Quách tổng có bất kỳ mệnh hệ gì.” Lâm Vũ ôn hòa cười cười, đảm bảo nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.