Cực Phẩm Ở Rể

Chương 13:




Chương 13: Cuộc Giải Cứu Xưa Nay Chưa Từng Có

“Anh tự bảo vệ tốt cho mình, tôi ra ngoài rồi sẽ báo cảnh sát ngay.” Giang Nhan nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Vũ một câu sau đó gọi bố lên xe.

“Gia Vinh, nhát định phải chú ý an toàn.”

Không ngờ trước khi đi người bố vợ hiếm khi nhìn thẳng vào mặt Lâm Vũ cũng lo lắng dặn một câu.

“Giao ra đây.”

Sau khi Giang Nhan đi, tên mặt sẹo không chờ nổi nữa mà cho người bao vây Lâm Vũ, định cướp bức tranh chữ anh đang À cam.

Lâm Vũ nhếch miệng mỉm cười sau đó anh nhanh chóng bắt lấy tay tên mặt sẹo, dùng sức bẻ rắc một tiếng, tay của ông ta theo tiếng bẻ mà gãy. Lâm Vũ đạp vào ngực ông ta một cú, tên mặt sẹo còn chưa kịp gào lên đau đớn đã bay ra ngoài năm mét rôi ngã xuông, lăn hai cái rôi mới dừng lại.

“Thật ngại quá, dùng hơi nhiều sức.” Lâm Vũ có chút áy náy nói. Anh đã cố gắng kiềm chế sức lực của mình rồi, không ngờ vẫn mạnh thế này.

Tên mặt sẹo đau đớn rên rỉ hai tiếng, ông ta bò dậy nôn ra một ngụm máu, khàn khàn nói: “Giết nó cho bó!”

Một đám côn đồ bị chiêu này của Lâm Vũ dọa sợ, tên mặt sẹo gọi lớn bọn họi mới định thần lại, lập tức giơ dao giơ côn xông lên.

Nhưng bọn họ vừa xông tới trước mặt Lâm Vũ thì lại chẳng thấy anh đâu nữa!

“Ở đây này.”

Lâm Vũ vỗ vào lưng một tên côn đồ, anh ta vừa quay đầu lại thì lập tức bị tát một cái. Tên côn đồ ngã chỗng vó trên mặt đất, bắt tỉnh tại chỗ.

Một đám côn đồ bị Lâm Vũ dọa hoảng sợ, bọn chúng hét lớn một tiếng để che giấu sự hoảng sợ của mình rồi lại cầm dao cầm côn xông lên.

Lâm Vũ chẳng thèm lãng phí thời gian với bọn họ, mỗi người cầm một con dao, vậy mà không tới mười giây bọn chúng đều bị đánh ngã nằm lăn trên mặt đất.

“Mày… mày là ai?”

Tên mặt sẹo há to miệng, ôm ngực khiếp sợ nhìn Lâm Vũ rồi lại nhìn một đám đàn em công phu đầy mình đang ngã trên mặt đất.

Lý, Lý Tiểu Long đấy à?

Không thể nào! Cho dù Lý Tiểu Long xuất hiện cũng không thể nhanh thế này đượ!

c Tên mặt sẹo cực kỳ hoảng sợ.

“Ông không cần quan tâm tới chuyện tôi là ai, ông chỉ cần nhớ cho kỹ rằng tôi là người mà ông không trêu chọc nỗi là được.”

Lâm Vũ đi tới trước mặt tên mặt sẹo, sắc mặt cực kỳ uy nghiêm, cực kỳ ngang tàng.

“Quay về nói với ông chủ cửa hàng, sau này đừng nghĩ tới chuyện cướp bức tranh chữ của tôi nữa. Còn nữa, sau này gặp vợ của tôi thì lễ phép một chút, mắt anh còn dám nhìn lung tung tôi sẽ móc nó ra đấy, nghe thấy chưa?” Lâm Vũ lạnh lùng nói, giọng nói khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

“Nghe, nghe thấy rồi.”

Tên mặt sẹo đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán, giọng điệu của Lâm Vũ khiến cả người ông ta phát lạnh.

Nhìn bóng lưng Lâm Vũ đang đi xa, tên mặt sẹo nghiền răng, trên mặt ông ta lộ ra vẻ thâm độc sau đó ông ta lầy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Lâm Vũ đem bức tranh chữ về nhà. Thấy cả Lâm Vũ và bức tranh chữ đều hoàn hảo không chút tổn hại, Giang Kính Nhân và Giang Nhan vô cùng hoảng sợ vội hỏi làm thế nào mà anh về được.

“Hai người vừa đi thì cảnh sát tới, dọa bọn họ chạy rồi.” Lâm Vũ thuận miệng bịa ra.

Giang Nhan thở dài, nói: “May mà tôi báo cảnh sát, bọn họ tới đúng lúc.”

Lâm Vũ giao tranh cho Giang Kính Nhân. Giang Kính Nhân vô cùng vui mừng, vội vàng rót một chén trà cho Lâm Vũ, hiền từ nói: “Con rễ tốt, vất vả cho con rồi, mau ngồi đi, uống ngụm trà nào.

Bây giờ có nhìn thế nào Giang Kính Nhân cũng thấy rất vừa ý người con rễ này. Hôm nay anh thật sự khiến ông ta nở mày nở mặt, giúp ông ta có được một bảo bối vô giá lại còn khiến người nổi tiếng trong giới đồ cỗ như Đường Tông Vận chủ động nịnh bợ ông ta. Hơn năm mươi năm nay, ông ta chưa từng hài lòng thế này bao giờ.

Giang Nhan không nhịn được mà lườm bồ cô một cái, vừa rồi ở cửa hàng đồ cổ ông ấy còn nhất quyết muốn cô ly hôn Lâm Vũ, không ngờ bây giờ lại gọi con rễ tốt.

“Giang Nhan, cô ở nhà với bố đi, tôi còn có việc phải ra ngoài một chuyền.”

Trước mặt Giang Nhan, Lâm Vũ thật sự không gọi nồi tiếng vợ, vì vậy anh gọi thẳng tên cô.

Nói xong Lâm Vũ không chần chừ mà cứ thế ra ngoài, chuẩn bị tới nhà Vệ Công Huân. Sắp tới giờ bọn họ hẹn khám bệnh rồi.

Không ngờ Lâm Vũ vừa ra khỏi khu nhà chưa được bao xa thì đột nhiên có hai chiếc xe cảnh sát chạy tới. Xe dừng lại, bốn, năm người mặc cảnh phục xuống xe ngăn cản anh.

“Hà Gia Vinh phải không? Anh bị nghỉ ngờ có âm mưu hại người, phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến.” Một người trung niên mặt chữ quốc giơ giấy bắt người ra, lạnh lùng nói.

Lúc nói chuyện những người khác đều nhìn anh bằng ánh mắt như thể nhìn thấy kẻ thù vậy, tay của bọn họ đặt lên bao súng bên hông, cứ như thể chỉ cần Lâm Vũ có động tác khác thường là bọn họ sẽ đánh gục anh không chút do dự.

Lâm Vũ có chút ngây người, xem tình hình này thì hẳn là tên mặt sẹo kia báo cảnh sát rồi. ông ta là côn đồ, vậy mà bị người ta đánh lại đi báo cảnh sát, uất ức quá nhỉ.

Cho dù bọn họ có đe dọa Lâm Vũ trước thì anh cũng không sợ.

Lâm Vũ theo bọn họ lên xe, định tới sở cảnh sát giải thích rõ ràng mọi chuyện với bọn họ.

Nhưng anh không biết rằng, người mặt chữ quốc này chính là Đại ca của tên đầu sẹo và ông chủ cửa hàng đồ cổ. Sau khi bị đánh tên đầu seo liền gọi điện thoại cho ông ta, bảo ông ta bắt Lâm Vũ lại, để xem có thể cướp được bức tranh chữ từ tay Lâm Vũ không.

Vừa tới sở cảnh sát, điện thoại của Lâm Vũ liền bị tịch thu. Sau đó anh bị đưa vào một căn phòng nhỏ hẹp để thẩm vấn, bị người ta trói lại trên ghế thẩm vắn.

Người đàn ông mặt chữ quốc vừa rồi và một người trẻ tuổi vào phòng, ngồi xuống đối diện Lâm Vũ.

“Anh chính là Hà Gia Vinh, chiều hôm nay ở đường Thạch Môn, anh đánh mười một người bị thương có đúng không?”

“Đúng, nhưng là bọn họ muốn cướp…”

“Trả lời đi, có đúng hay không?”

Lâm Vũ còn chưa nói hết thì người đàn ông mặt chữ quốc đã lạnh lùng cắt lời.

“Đúng.” Lâm Vũ chẳng còn cách nào khác đành phải gật đầu.

“Hiện giò mười một người này đều đang ở bệnh viện, trong đó có năm người bị thương nhẹ, bốn người bị thương nặng, còn có hai người vẫn đang hôn mê bắt tỉnh, có thể nguy hiểm đến tính mạng bắt cứ lúc nào.”

“Không thể nào, dựa vào mức độ ra tay của tôi thì cùng lắm bọn họ cũng chỉ hôn mê rồi lập tức tỉnh lại mà thôi, không thể có chuyện nguy hiểm đến tính mạng được.” Lâm Vũ nhíu mày.

“Anh nói không nguy hiểm đến tính mạng thì chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng chắc? Có muốn tôi đem minh chứng của bệnh viện tới cho anh xem không?” Người đàn ông mặt chữ quốc đùng đùng nổi giận, ngữ điệu trấn áp.

Lâm Vũ thấy biểu hiện của ông ta, đột nhiên anh cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

“Nhóc ranh, tôi nói cho cậu biết, người ta đã nói muốn khởi tố anh rồi, một khi tòa án định tội thì ít nhất anh phải ngồi tù mười mấy hai mươi năm.” Người đàn ông mặt chữ quốc trầm mặt lại, cố ý tạo áp lực cho Lâm Vũ.

Sau đó ngữ khí của ông ta chậm lại, ông ta nói tiếp: “Nhưng bên đó cũng nói rồi, chỉ cần anh giao bức tranh chữ ra thì chuyện này có thể bỏ qua.”

“Vậy ông bảo bọn họ đi tố cáo tôi đi.” Lâm Vũ thản nhiên mỉm cười, bây giò thì anh nhận ra rồi. Có lẽ người đàn ông mặt chữ quốc này và tên mặt sẹo kia cùng một bọn.

Người đàn ông mặt chữ quốc ra hiệu cho người trẻ tuổi bên cạnh, bảo anh ta cho Lâm Vũ thêm chút màu sắc.

Nhiều năm nay người đàn ông mặt chữ quốc này đã bắt vô số người. Rất nhiều người ban đầu cũng ngông cuồng giống Lâm Vũ, nhưng sau khi lọt vào tay ông ta một lần, chưa tới nửa tiếng đồng hồ đều phải xin tha.

Người trẻ tuổi đứng dậy đi tới bên cạnh Lâm Vũ, một tay bật chiếc máy chích điện đang xẹt xẹt phát ra ánh sáng màu xanh lam, vừa nói với Lâm Vũ: “Nhóc ranh, có vài chuyện cậu không gánh vác nổi đâu, ôm và người sẽ trở thành mối họa đấy.”

Anh ta là thân tín của người đàn ông mặt chữ quốc, vừa rồi ông ta đã nói toàn bộ sự việc cho anh ta cho nên anh ta tận tâm làm việc thế này cũng là vì muốn được chia chút lợi ích.

Lâm Vũ không hề phản ứng lại.

“Không biết nặng nhẹ!”

Người trẻ tuổi bị chọc tức, anh ta chuyển máy chích điện đến mức lớn nhất, sau đó thẳng tay đâm vào người Lâm Vũ.

Nhưng anh ta không chú ý rằng lúc này Lâm Vũ cũng đá vào mắt cá chân anh ta một cú.

Người trẻ tuổi cảm thấy chân anh ta tê rần, cả người đột nhiên lệch đi sau đó nhanh chóng ngã xuống, khuỷu tay anh ta đập xuống mặt đất khiến máy chích điện tự đâm vào cỗ anh ta. Cả người anh ta đột nhiên co quắp lại, còn không kịp rên một tiếng đã ngất đi.

“Chà chà, thứ này hiệu quả thật đáy.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ trông thấy thứ này, không khỏi có chút hào hứng.

“Anh dám đánh lén cảnh sát ư!” Người đàn ông mặt chữ quốc đùng đùng đập bàn, giận tím mặt: “Tôi cảnh cáo anh, bây giờ tôi có thể đánh chết anh đấy!”

Người đàn ông mặt chữ quốc một tay chỉ tay vào Lâm Vũ, một tay đặt lên bao súng bên hông.

“Tôi cũng cảnh cáo ông, nếu ông không thả tôi ra, lát nữa Vệ Công Huân tới thì bộ cảnh phục của ông không gánh vác nổi đâu.” Lâm Vũ không chút sợ hãi hừ lạnh một tiếng.

Nghe được ba chữ Vệ Công Huân, sắc mặt người đàn ông mặt chữ quốc lập tức thay đổi. Người đứng đầu toàn bộ ngành cảnh sát ở thành phố Thanh Hải, đương nhiên ông ta biết.

“Anh biết Cục trưởng Vệ sao?” Người đàn ông mặt chữ quốc nhíu mày, chớp chớp mắt nhìn Lâm Vũ muốn phân biệt xem ông ta đang nói thật hay nói đối.

“Không sai, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm.” Lâm Vũ híp mắt mỉm cười rồi nói.

“Nói láo, đồ quê mùa như anh mà cũng quen biết Cục trưởng Vệ của chúng tôi 2”

Chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra được, trước khi đi bắt Lâm Vũ ông ta đã đặc biệt điều tra rồi. Ngoài chuyện biết đánh nhau một chút ra thì tên nhóc ranh này không còn bản lĩnh gì khác, chỉ là một tên nhóc ranh vô dụng bám váy phụ nữ mà thôi. Không có tiền cũng chẳng có bối cảnh, cho dù bố vợ mẹ vợ của anh ta đều là cán bộ trong cơ quan, nhưng đều giữ chức vụ thấp bé, không có quyền lực gì.

“Cho dù ông có tin hay không thì trong vòng năm phút nữa ông ấy cũng sẽ tới đây.”

Lâm Vũ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay của người trẻ tuổi đang bắt tỉnh trên mặt đất, đã quá hai mươi phút từ khi anh hẹn Vệ Công Huân chữa bệnh rồi.

Lâm Vũ đoán rằng, Vệ Công Huân không thấy anh tới nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh. Mà điện thoại của anh lại đang bị người đàn ông mặt chữ quốc này tịch thu rồi tắt nguồn. Dựa vào sự nhạy cảm của một người cảnh sát hình sự, không gọi điện thoại cho anh được nhất định Vệ Công Huân sẽ nhận ra rằng có thể anh đang gặp nguy hiểm, nhất định ông ta sẽ cho cấp dưới đi điều tra camera giám sát.

Hai mươi phút, đối với người trong ngành cảnh sát, thì đủ rồi.

“Anh coi tôi là đứa trẻ ba tuổi phải không?”

Tất nhiên là người đàn ông mặt chữ quốc không tin Lâm Vũ, ông ta cầm cây gậy cao su lên chuẩn bị tự mình giáo huấn Lâm Vũ.

Không ngờ gậy cao su vừa giơ lên thì cửa phòng đột nhiên rằm một tiếng bị người ở bên ngoài phá tan, sau đó bảy, tám người mặc đồ cảnh sát vũ trang xông vào. Không sai, bọn họ đều là người mặc đồ cảnh sát được trang bị súng đạn đầy đủ.

Người đàn ông mặt chữ quốc còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hai cảnh sát vũ trang quật ngã xuống mặt đất.

“Hà lão đệ, không sao chứ?”

Sau đó Vệ Công Huân vào phòng, áy náy xin lỗi Lâm Vũ: “Xin lỗi, tôi tới muộn rồi.”

“Không sao, không sao.” Lâm Vũ ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại giật mình.

Anh đoán được Vệ Vông Huân sẽ tới đây, nhưng không ngờ ông ta lại dẫn theo nhiều cảnh sát vũ trang như vậy. Ngoài máy người đang ở trong phòng, ở bên ngoài cũng không ít hơn mười mấy người, trông cứ như bọn họ đang xông vào sào huyệt của bọn khủng bố để giải cứu thông tin vậy.

Phải biết là đây là một phân cục dưới quyền ông ta, đến chỗ của thuộc hạ mình mà phải làm lớn chuyện thế này ư?

Đối với Vệ Công Huân thì quả thực nếu là người khác, chỉ một cuộc điện thoại của ông ta đã đủ để khiến cục trưởng phân cục thả người ra rồi. Nhưng người bị bắt lại là Lâm Vũ, Lâm Vũ là ai chứ?

Lâm Vũ là đại cứu tinh của vợ ông ta, là khách quý của bố vợ ông ta. Ông ta tuyệt đối không thể để Lâm Vũ xảy ra chút sơ xuất nào!

Vệ Công Huân không hề làm việc qua loa cho xong, dù sao camera giám sát cũng ghi lại được hình ảnh Lâm Vũ bị bốn, năm cảnh sát có đem súng bắt đi.

Điều kiện tiên quyết khi chưa biết tình hình thế nào, Vệ Công Huân không dám mạo hiểm. Ông ta trực tiếp điều động lực lượng cảnh sát vũ trang của tổng cục cảnh sát, xông tới phân cục giải cứu Lâm Vũ.

Lúc này cục trưởng phân cục cảnh sát đang khom người đứng ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán đổ ra như mưa, cả người run lẫy bẩy vì sợ hãi. Ông ta biết lần này mình xong đời thật rồi.

Ông ta làm cảnh sát hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tổng cục trưởng cục cảnh sát dẫn đội cảnh sát vũ trang đi làm nhiệm vụ. Không ngờ lần đầu tiền này lại rơi trúng đầu ông ta, sau này đương nhiên ông ta sẽ trở thành trò cười của cả ngành cảnh sát.

Người đang ngồi trong phòng nhất định là một nhân vật sánh ngang thần tiên.

Đồ thùng cơm ngu xuẩn não tàn!

Ông ta khóc không ra nước mắt, nhịn đau mắng thầm người đàn ông mặt chữ quốc.

“Dám lạm dụng việc công, giải quyết chuyện riêng, còng ông ta lại cho tôi!” Vệ Công Huân nhìn người đàn ông mặt chữ quốc trên mặt đất rồi lạnh lùng nói.

Người đàn ông mặt chữ quốc cũng bị cảnh tượng này dọa sợ, ông ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã lơ mơ bị người ta còng đi rồi.

Lúc này ở cửa hàng đồ cổ Bảo Duyên Các, ông chủ cửa hàng đồ cổ đang ngồi trên ghế thái sư dùng ấm trà nhàn nhã uống trà, kiên trì chờ tin tốt của Đại ca.

Chuyện chiều hôm nay Tam đệ thất thủ khiến ông ta cực kỳ bất ngờ. Nhưng dù sao vẫn còn Đại ca, Đại ca làm việc thận trọng, đã nhiều năm như vậy rồi chưa từng thất thủ lần nào. Chắc chắn lần này cũng không ngoại lệ.

Ông ta đã có cảm giác bức tranh chữ Minh Thư Thiếp được cho là bút tích thật kia đã bay tới tay mình rồi, cảm giác như thể tiền đang bay đầy trong không trung, không nhịn được mà cười ha hả.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên. Ông ta cuống quít cầm điện thoại, trong lòng kích động không thôi: “Alo, Lão Tam, mọi chuyện thành công chưa?”

“Thành cái rắm, Nhị ca, anh có biết lần này anh đắc tội với nhân vật thế nào không!” Giọng nói của tên mặt sẹo còn có chút nức nở.

“Sao thế?” Ông chủ cửa hàng đồ cổ nhận ra chuyện không ồn, lập tức ngồi thẳng dậy.

“Tổng cục trưởng cục cảnh sát đích thân dẫn người tới cứu cậu ta, Đại ca bị cảnh sát vũ trang của tổng cục bắt đi rồi. Mới vừa rồi, cục công an thành phố Thanh Hải đã tuyên bố phát lệnh truy nã cấp A với em! Anh, lần này em xong đời thật rồi!” Tên mặt sẹo không nhịn nổi nữa mà khóc òa lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.