Cực Phẩm Ở Rể

Chương 129:




Chương 129

“Nằm mơ.”

Tiết Thám hung hăng cúp điện thoại.

Cô coi như hiểu rõ rồi, tên đàn ông cặn bã này mục đích là nhắm vào Lâm Vũ.

Trong phòng, đám người tổng giám đốc rồi tổng giám nhìn nhau, không nghĩ rằng tên Trịnh Thiên Y phí bao nhiêu là công sức như vậy chỉ để đưa ra cái điều kiện nực cười thế này.

Có điều điều kiện này nghe có vẻ dễ thực hiện nhưng thực ra cũng rất khó đạt được.

Điều này rất dễ thực hiện bởi vì chỉ cần một mình Lâm Vũ là có thể hoàn thành, nhưng không dễ thực hiện bởi vì nó là một sự xúc phạm vô cùng lớn đối với Lâm Vũ, đồng thời cũng gây tổn hại rất lớn đến lợi ích của Lâm Vũ.

Phải biết rằng, Lâm Vũ nắm giữ 60% cổ phần của công ty.

Với giá trị thị trường hiện tại của công ty, 60% cổ phần trị giá ít nhất là 5 đến 6 tỷ. Một số tiền khổng lồ như vậy, ai có thể bỏ ra được.

“Tiết tổng, tôi có một biện pháp vừa có thể để Hà tổng rút cổ phần, vừa không khiến Hà tổng bị tổn thát.” Quản lý tài chính nghĩ một hồi rồi nói, “Đợi sau khi Hà tổng tuyên bố rút lui, chúng ta có thể lén lút chuyển nhượng cổ phần của Hà tổng cho người nhà của anh ấy, hoặc là giúp Hà tổng tạo một cái tên khác để mua phần cổ phần này.”

“Trịnh Thiên Y không phải tên ngốc, nhất định sẽ tìm cách tra ra.” Lâm Vũ cười bất lực nói, có cảm giác tên này là nhắm vào anh, xem ra anh ta thật sự coi anh là kẻ thù tình trường rồi.

“Cho dù bí mật chuyển nhượng cổ phần có thể thành công thì Hà tổng cũng không thể đứng trước mặt mọi người học tiếng chó kêu được.”

“Đúng vậy, điều này đối với Hà tổng là một sự xúc phạm lớn.”

“Muốn làm chuyện lớn thì phải chấp nhận chuyện nhỏ này, năm đó Hàn Ngôn có thể chịu đựng những lời sỉ nhục, mắy tiếng chó kêu này có tính là gì.”

“Vậy anh kêu đi, mẹ nó, kêu đi tôi nghe xem.”

“Này, mọi người đừng có từ bỏ, tôi thấy người ta nói cũng có lý, nếu như đổi lại là tôi học vài tiếng chó sủa có thể đổi lại một khoản lớn như vậy tôi tình nguyện làm.”

“Như vậy nói rõ rằng anh vô cùng rẻ tiền, Hà tổng không có rẻ tiền như anh.”

“Mẹ nó, cô nói ai đấy hả?”

Mọi người đều bàn tán xôn xao, bởi vì doanh số của công ty liên quan trực tiếp đến lợi ích của bản thân vì vậy cảm xúc không tránh khỏi bị kích động nên mới cãi vã.

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, còn chưa đủ lộn xộn ư.”

Tiết Thắm chống tay lên bàn, tức giận gầm lên, lạnh lùng liếc nhìn mọi người.

Đám người trong tức khắc yên tĩnh lại, đối với tính khí của vị Tiết tổng này bọn họ hiểu vô cùng rõ, đừng nhìn cô là con gái, trừng phạt người khác không bao giờ nương tay.

“Hà tổng, anh cảm thấy thế nào?” Tiết Thám nhìn Lâm Vũ, khó hiểu không biết tại sao từ nãy đến giờ anh không nói một lời nào.

“Tôi thấy Sơn Trại xuất hiện thực ra cũng là chuyện tốt.”

Lâm Vũ cười cười nói.

Mọi người có chút náo động, Hà tổng bị ngốc rồi ư, người ta sắp nuốt chửng thị trường của chúng ta rồi sao vẫn còn nói là việc tốt nữa.

“Chính vì sự xuất hiện của các công ty hàng giả mà chúng ta phải tiếp tục đổi mới. Gần đây tôi đã quyết định phát triển một loại kem dưỡng da và mặt nạ. Hiệu quả chắc chắn sẽ không tệ.”

Lâm Vu cười nói, thật ra anh ta đã có ý tưởng này từ rất lâu rồi, nói cho cùng chỉ bán một loại kem dưỡng da, sản phẩm quá đon điệu. Nhưng thời gian gần đây bận quá nên vẫn luôn chưa làm được, bây giờ bị Trịnh Thiên Y làm như: này khiến anh không thể không đưa ra quyết định này.

“Ai ya, tốt quá rồi! Vinh Thám Beauty sống lại rồi! Ha ha.”

“Sản phẩm mà Hà tổng tạo ra chắc chắn sẽ bán đắt hàng.”

“Rất nhanh thôi chúng ta lại sẽ tạo nên một kỳ tích bán hàng.”

Mọi người trong phòng đột nhiên sôi nỏi, loại kem dưỡng da làm đẹp do Lâm Vũ phát triển nỏi tiếng khắp đất Thanh Hải, vì vậy bọn họ tin rằng kem dưỡng thể và mặt nạ mà Lâm Vũ tạo ra cũng sẽ không kém gì.

Tiết Thám nghe thấy vậy cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, đúng vậy sao cô có thể quên mắt chuyện này nhỉ, có Lâm Vũ đúng lúc tạo ra sản phẩm mới, sản phẩm “thần tiên” mới, chuyện này sẽ được giải quyết.

Sau khi nhóm người rời đi, Tiết Thám vẫn lắc đầu tiếc nuối và nói: “Mặc dù chúng ta có thể phát hành sản phẩm mới, nhưng thị trường kem dưỡng da mà chúng ta mở cuối cùng cũng biến mắt, và chúng ta chỉ có thể bắt đầu lại.

Nhưng may mắn thay, Vinh Thắm Beauty của chúng ta hiện đã có tiếng tăm, thương hiệu nhất định, việc mở rộng thị trường sẽ dễ dàng hơn.”

Nghĩ đến mình sắp sửa lại phải làm việc ngày đêm, cô không nhịn được mà lắc đầu cười khổ.

“Thực sự không được, chúng ta cũng hạ giá sản phẩm đi.”

Lâm Vũ cũng không nhịn được việc dễ dàng đem thị trường cho người khác như thế.

“Không được, anh chưa từng làm kinh doanh có thể không hiểu được việc này, giá của sản phẩm một khi hạ xuống sẽ không bao giờ lên được nữa.”

Tiết Thắm nhanh chóng phản bác lại suy nghĩ này của anh: “Anh yên tâm, tôi sẽ liên lạc với luật sư, nhất định phải kiện hắn ta.”

“Không có tác dụng đâu, anh ta rõ ràng không phải vì tiền.”

Lâm Vũ lắc đầu cười khổ.

“Cho dù như vậy tôi cũng không thể bỏ qua cho hắn ta được.”

Tiết Thắm tức giận nói, tiếp đó gọi điện cho luật sư.

Còn bên kia, Trịnh Thiên Y bị ngắt điện thoại tức giận đập tay vào bàn và giận dữ hét lên: “Hà Gia Vinh có gì hơn tôi?

Em tại sao luôn bênh vực hắn ta như vậy?”

Người anh ta vì quá tức giận mà run lên, qua một lúc mới ổn định lại nhặt điện thoại lên, gửi bức ảnh hôm đó chụp trộm được Hà Gia Vinh và Tiết Thắm đang ôm nhau gửi đi, nhắn thêm một câu: số còn lại gửi cho anh rồi.

Đầu dây bên kia rất nhanh rep lại một chữ OK.

“Hừ, Hà Gia Vinh, có vợ rồi vẫn còn đi cướp bạn gái của người khác, đáng chết.”

Trịnh Thiên Y cười lạnh, sau đó nằm lên chiếc ghế dài, nhàn nhạt nói: “Chúng ta cứ từ từ chờ xem, ai hơn ai. Đợi tôi cướp sạch cổ phần cùng thị trường của các người, anh hãy ngoan ngoãn quỳ xuống van xin tôi đi.”

Hôm nay bệnh viện nhân dân Thanh Hải vô cùng bận rộn, bởi vì máy hôm nay mưa rồi tuyết đường cái vô cùng trơn, dẫn đến rất nhiều vụ tai nạn giao thông, người bị thương nhiều vô số.

Một ngày Giang Nhan làm liên tiếp ba ca phẫu thuật, làm xong ca cuối cùng cũng đã hơn 8h tối.

Thay quần áo xong cô chào hỏi đồng nghiệp cùng khoa sau đó xách túi bước ra ngoài, vừa rời khỏi phòng đã thấy Chung Phàm trong bộ vest bảnh bao.

“Bác sĩ Giang, cô cuối cùng cũng tan làm rồi, tôi đợi rất lâu nha.” Chung Phàm thấy Giang Nhan đi ra thì nở nụ cười ấm áp, nho nhã.

“Bác sĩ Chung, anh đợi tôi làm gì?” Giang Nhan có chút khó hiểu.

“Tôi nghe nói cô thích nghe hòa nhạc, vừa hay bạn tôi tặng tôi hai chiếc ve xem nhạc vì vậy tôi đặc biệt mời cô đi cùng với tôi.” Chung Phàm giọng nói ấm áp nói, đem đến cho người khác cảm giác thoải mái.

Giang Nhan tiện tay vuốt mái tóc, lắc lắc đầu trực tiếp từ chối: “Xin lỗi, chồng tôi đang đợi tôi về nhà ăn cơm, tôi không đi nữa.”

Mặc dù Giang Nhan biết Chung Phàm có ý tốt nhưng cô trời sinh đối với đàn ông có một cảm giác phòng bị, không thích cùng người đàn ông khác ngoài Lâm Vũ đơn độc giao tiếp, sợ rằng giữa bao nhiêu người cũng không được.

Điều này có thể liên quan đến cái bóng tâm lý mà Lý Tuần Dật gây ra cho cô trong cuộc đấu giá vừa qua.

Nói xong, cô gật đầu xin lỗi, đi trên đôi giày cao gót bước đi.

Chung Phàm nắm chặt tay, nhìn theo bóng lưng của Giang Nhan, trong mắt nỗi lên một tia tức giận, từ trước đến nay không người phụ nữ nào được phép từ chối lời mời của anh.

“Bác sĩ Giang, chờ đã, tôi có thứ muốn cho cô xem.”

Chung hàm nhớ ra điều gì đó, vội vàng hét lên rồi chạy theo.

“Bệnh án sao?” Giang Nhan dừng lại hỏi.

“Không phải, là một bức ảnh.”

Khóe miệng Chung Phàm nhéch lên mang theo chút ác ý sau đó lấy điện thoại ra tìm đến một nhóm ảnh gửi cho Giang Nhan, chính là những tắm ảnh Trịnh Thiên Y chụp trộm được Lâm Vũ và Tiết Thắm ôm nhau.

“Bác sĩ Giang cô xem kỹ đi, đây có phải chồng cô không, bởi vì khoảng cách quá xa tôi cũng không chụp được rõ nên không dám chắc.”

Giang Nhan rút điện thoại ra xem, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ tức giận, mặt lạnh băng, đây không phải tên khốn khiếp Hà Gia Vình thì còn ai nữa.

Tiết Thắm con hồ ly tinh, thật sự không biết xấu hổ, cô sớm đã biết cô ta thèm muón Giang Vinh từ lâu.

Không ngờ rằng bây giờ còn dám ôm ấp nhau trên đường phó, đây là muốn tuyên chiến với cô đây mà.

“Ai ya bác sĩ Giang, xem ra đúng thật là chồng cô, haiz, sớm biết cô sẽ tức giận như vậy tôi đã không đưa cho cô xem rồi.”

Nhìn thấy biểu cảm của Giang Nhan trong lòng Chung Phàm vui như mở hội, giả bộ nói: “Đây… Đây sẽ không phá hoại tình cảm vợ chồng của hai người chứ.”

“Không đâu.”

Giang Nhan cất điện thoại vào túi, mặt lạnh tanh không có chút dao động nào nói: “Tôi biết người phụ nữ này, cô ta là bạn gái của chồng tôi.”

“Cái gì? Bạn gái?”

Chung Phàm cau mày hỏi: “Nhưng hai người là vợ chồng mà không phải sao?”

Trong lòng anh ta đang tự hỏi, lẽ nào cuộc hôn nhân của Giang Nhan và Hà Giang Vinh chỉ là trên danh nghĩa nhưng thực tế thì không phải vậy, mỗi người có một cuộc sống riêng?

“Đúng vậy, tôi là vợ của anh ấy, đây là bạn gái của anh ấy.

Nói trắng ra là tiểu tam, bây giờ anh đã hiểu chưa?” Khi nói Giang Nhan có gắng hết sức chịu đựng cơn tức giận trong lòng, dùng tiểu tam để miêu tả hồ ly tinh Tiết Thắm thật quá phù hợp.

“Cô… cô biết anh ta có tiểu tam… cô không… tức giận à2”

Chung Phàm kinh ngạc nhìn Giang Nhan.

“Không tức giận. Tại sao tôi phải tức giận? Tôi được gả vào nhà họ Hà đường đường chính chính, là vợ hợp pháp, cô ta chỉ là tiểu tam, mỗi ngày chồng tôi đều phải quay về bên tôi, tại sao tôi phải tức giận cơ chứ.”

Giang Nhan nói lời này, trong lòng cô không khỏi có chút vui vẻ, hồ ly tỉnh nhà ngươi cho dù nngười dụ dỗ “Gia Vinh” như thế nào, hắn mỗi đêm đều phải trở lại ngủ với tôi.

“Cái đó… cái đó…”

Chung Phàm vô cùng kinh ngạc, thực ra người có tiền có vài người vợ anh đã gặp qua rồi, nhưng anh không hiểu được Hà Gia Vinh không tiền không quyền tại sao một nữ thần cực phẩm như Giang Nhan lại cam tâm tình nguyện gả cho anh ta.

“Bác sĩ Chung, còn chuyện gì không? Nếu không, tôi về trước.”

Vừa nói xong, Giang Nhan không thèm để ý đến anh ta xoay người đi.

Giang Nhan đã nhìn thấu thủ đoạn nhỏ này của Chung Phàm từ lâu, rõ ràng muốn chia rẽ tình cảm giữa cô và Lâm Vũ, vì vậy cô cố ý nói như vậy là để chọc giận anh ta, để anh ta chớ lo chuyện bao đồng.

“Bác… Bác sĩ Giang, như vậy không được, sao cô phải chịu uất ức gả cho một người đàn ông đào hoa như vậy?

Cô có thể ly hôn với anh ta mà.”

Chung Phàm nhanh chóng chạy lên phía trước khuyên nhủ Giang Nhan.

“Tôi không thấy uất ức, có thể gả cho một người đàn ông có năng lực, được rất nhiều phụ nữ thích tại sao tôi phải ly hôn cơ chứ. Tôi vui còn không kịp nữa kìa.” Giang Nhan nhàn nhạt nói, lời nói này khiến cô chút nữa cũng cười, cảm giác như thật.

“Bác sĩ Giang… cái đó… cô…” Chung Phàm mặt đầy mồ hôi, âm ậm ừ ừ không biết phải nói gì mới tốt.

“Bác sĩ Chung, anh không cần lo lắng thay tôi, chồng tôi mặc dù có rất nhiều bạn gái nhưng đối xử với tôi rất tót, tốt hơn bất kì người bạn gái nào, tôi thấy rất hạnh phúc.”

Giang Nhan cười nhạt, sau đó gật đầu cảm ơn, xoay người nhanh chóng rời đi.

Rất… Rất nhiều bạn gái?

Giang Nhan vẫn cảm tháy rát… rất hạnh phúc?

Chung Phàm chỉ cảm tháy lồng ngực nóng bừng, suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Tên Hà Gia Vinh này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể quen nhiều mỹ nữ như thế, hơn nữa vợ chính là Gia Nhan không chỉ không tức giận ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc? Rất, hạnh, phúc?

Anh ta từ năm 16 tuổi bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng đến hôm nay khi nghe được chuyện của Lâm Vũ nhát thời cảm thấy có chút thất vọng về bản thân và có cảm giác bất lực sâu sắc…

Nữ thần Giang Nhan người mà anh ta muốn có nhưng không thể nào chiếm được vậy mà chỉ là vợ của một người có vô số bạn gái.

Mặc dù trước mặt Chung Phàm Giang Nhan giữ mặt mũi cho Lâm Vũ nhưng trong lòng có lửa đốt, sau khi về đến nhà cơm cũng không ăn, trực tiếp gọi Lâm Vũ vào phòng lấy đống ảnh trong điện thoại ra ném về phía Lâm Vũ, ngồi trên giường khoanh tay, lạnh giọng nói: “Cho anh mười phút để giải thích.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.