Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1192:




CHương 1192

“Đây chính là Hà thần y trong truyền thuyêt!”

Lý Trường Minh vội vàng giới thiệu Lâm Vũ với mây vị sĩ quan giảng viên.

Mấy sĩ quan giảng viên nghe vậy sắc mặt thay đôi, lập tức thu lại bộ dạng cười đùa, đứng thành một hàng, chỉnh tề chào Lâm Vũ một cái, đứng dậy nói lời cảm ơn với anh, làm cho Lâm Vũ có chút ngượng ngùng.

“Sau này đều là người của mình, đừng khách sáo!”

Lý Trường Minh cười nói với máy sĩ quan giảng viên.

“Nhóm lính mới này nhìn tố chất thể lực không tệ nhai”

Hà Tự Trăn nhìn đám chiến sĩ trên sân huấn luyện xa xa, có chút tán thưởng nói.

“Đúng vậy, đội trưởng, không gạt gì ngài, nhóm người này là nhóm tôt nhất trong số hàng nghìn lính mới tham gia khóa huân luyện thử nghiệm!” Lý Trường Minh ngắng đầu lên và tự hào khoe khoang: “Mọi thứ đều tuyệt vời, tôi đã có gắng hết sức thật nhiêu. đều do tôi đoạt lại từ đại đội Hạt Hỗ bên kial”

“Được rồi, anh đừng khoác loác nữal”

Một sĩ quan khác đi tới đá anh ta một “Mắc mớ gì đến anh, còn không phải là do danh tiếng hàng đầu của đại đội Ám Thứ chúng ta sao!”

“Ừm, việc này làm tốt lắm!” Hà Tự Trăn gật đầu nói.

Lâm Vũ đứng một. bên nghe được cuộc trò chuyện của họ ngược lại không khỏi ngạc nhiên, hỏi: “Trong mây ngàn người, chỉ chọn một vài người như vậy đề tham gia đại đội Am Thứ sao?”

“Hà tiên sinh, làm sao có thể!” Lý Trường Minh cười: “Nhiều người như vậy có thê vào đại đội Ám Thứ, vậy thì ‘đại đội Ám Thứ của chúng ta thành cái gì chứ? Lần này chỉ có một tiểu đội sáu người!”

“Sáu người?”

Trong lòng Lâm Vũ không khỏi ngạc nhiên, vẻ mặt không thê tưởng tượng nồi, trong máy j người, vậy mà chỉ chọn sáu người!

Hơn nữa không thê nghỉ ngờ, phàm là người dám ghi danh binh sĩ đêu có chút tài năng, trong quân đội cũng mình thì tuyệt đôi đều là một mầm móng tôn tại, nhưng anh dưới tình huống như vậy, đại đội Ám Thứ chỉ chọn có sáu người!

Chẳng trách đại đội Ám Thứ được gọi là đỉnh nhọn trong bộ đội đặc chủng, quả nhiên danh bất hư truyên!

Lúc này một chiễc xe địa hình màu xanh lá cây quân đội đi tới cực nhanh, xe dừng lại, một người đàn ông trụng niên mặc quân phục, vẻ mặt trăng bệch liên không thể chờ đợi nhảy xuÔng xe, nhìn thấy Hà Tự Trăn phía sau sắc mặt vui mừng, vội vàng bước tới, trong giọng nói khó có thê che giâu sự vui mừng nói: “Ò, Hà lão đấy ư, rốt cuộc nhìn thấy ông rôi, tôi không đi thăm ông được, cũng đưng thấy Ìạ, ông biết tôi không thê bỏ đi được!”

“Ha ha, biết!” Hà Tự Trăn vỗ võ bả vai người đàn ông, phần khích nói: “Triệu lão à, mây năm tôi không có ở đây, vất vả cho ông rồi!”

“Ông biết là tốt rồi, chờ ông khỏi bệnh, nhất định phải mời tôi uông một bữa rượu ngon!” Triệu lão cười †o.

Ông chính là Chính Ủy của đại đội Ẩn Thứ – Triệu Vĩnh Cương.

“Vị này là…” Triệu Vĩnh Cương cùng Hà Tự Trăn nói chuyện xong, sau khi Tn ì thấy Lâm Vũ trước mắt, cảm giác Lâm Vũ cùng Hà Tự Trăn lúc trẻ cực kỳ giỗng nhau “Ừ, đây là ân nhân cứu mạng của tôi, bác sĩ Hà Gia Vinh!” Hà Tự Trăn cười giới thiệu.

“Ò, bác sĩ Hà, rất vui được gặp cậu!”

Triệu Vĩnh Cương lập tức năm lây tay Lâm Vũ, vui vẻ nhìn Lâm Vũ.

“Chính Ủy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.