Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1154:




Chương 1154:

Với 50 triệu này, cả đời này hắn sẽ không lo cơm ăn áo mặc, trở về Hoa Hạ làm gì chứ?

“Mật khẩu là gì?” Viên Tường cực kỳ hứng thú hỏi.

“8357… đó là ai? Người của Cục Tình báo Quân đội?” Người mặc đồ đen đang nói nửa chừng, ánh mắt chọt giật mình, kinh ngạc nhìn vê phía sau Viên Tường.

“Sao?”

Viên Tường sợ tới mức sững sờ, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía xa xa không có cái gì ngoài con đường tối tăm, không, khỏi hoảng sợ nói: “Nơi nào.. . Ở đâu.”

Hắn chưa kịp nói xong đột nhiên cảm thây lòng ngực nhói đau, trong miệng phun ra một ngụm máu, thân thể đột nhiên run lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn chậm rãi quay đầu nhìn người mặc áo đen đăng sau hắn.

Cơn ón lạnh vô tận trào ra từ hai đôi mắt đẹp của người mặc đồ đen, như không có chút cảm xúc nào, cô ta đưa tay ra đầy Viên Tường ra, rút dao găm ra sau lưng hắn.

Viên Tường đập mạnh xuông đât, sau đó người mặc đô đen quỳ xuông chạm vào túi của Viên Tường, như thê cô ta đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Lên!”

Ban đầu Hàn Băng sững sờ khi nghe người mặc đồ đen hô to “Cục Tình báo Quân đội”, tưởng bị bại lộ, không ngờ người mặc đô đen lại độc ác đến mức tự tay đánh chết kẻ tai mắt của mình.

Lo sợ là người mặc đồ đen sẽ trốn thoát, Hàn Băng nóng lòng ra lệnh cho người của mình đuổi theo.

Sau khi nghe được mệnh lệnh của Hàn Băng, đám người Đàm Khải không chút chậm trê, đột nhiên khom người vọt ra ngoài, lợi dụng những người mặc đô đen không chú ý, nhanh chóng vây quanh cô ta.

Lâm Vũ và Hàn Băng cũng nhanh chóng khởi hành, xông vệ phía người mặc đồ đen với tốc độ cực nhanh.

Lúc này, người mặc đô đen nghe thây xung quanh có tiếng động, đột nhiên đứng dậy quét qua, thây Đàm Khải và Bộ Thừa bọn họ, lập tức quay người bỏ chạy, thế nhưng lúc này đã trê, Lâm Vũ và Hàn Bằng đã kịp chặn lồi đi, lao đến trước mặt cô ta thật nhanh.

Đàm Khải và những người khác lập tức rút súng chĩa vào người mặc đồ đen, tức giận hét lên: “Cục Tình báo Quân đội đây, không được nhúc nhích!”

Người mặc đồ đen không quan tâm bọn họ, bởi vì thời điểm nhìn thấy Lâm Vũ, cô giật mình, ánh mắt có chút đờ đẫn.

Lâm Vũ dường như đã nhận ra ánh mắt của cô, hơi nhíu mày, có chút không rõ người này có phải là Rose hay không.

“Rose, cô không thoát được, giơ tay chịu trói đi!”

Hàn Băng năm chặt súng trong tay, lạnh lùng vô song nhìn chăm chăm người mặc đô đen, chỉ cân người mặc đồ đen dám lắm gì, cô sẽ băn không chút do dự.

Người mặc đô đen không phản ứng gì khi nghe Hàn Băng gọi Rose, nhìn chăm chăm Lâm Vũ không chớp mắt, vẻ mặt phức tạp.

“Cô ấy nói đúng, cô chạy không thoát đâu!” Lâm Vũ nhíu mày, trầm giọng nói: “Tháo mặt nạ xuông!”

Khi nói, anh lai không nhịn được nắm chặt chuôi kiêm, trong lòng khẽ run lên.

“Anh đang căng thẳng?”

Người mặc đô đen đột nhiên nhìn Lâm Vũ cười, sau đó giọng nói kỳ quái. bỗng trở lại bình thường, vậy mà cười nói: “Sao, anh sợ là tôi thật sao?

Vậy thì tôi cứ đeo vậy, miễn cho tôi bỏ mặt nạ xuống, anh không nỡ giết tôi!”

Trái tim Lâm Vũ đột nhiên rung động, anh nghe được âm thanh ngả ngớn.

êm tài này, ngoài Rose thì còn có thể là ail “Thật là cô?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.