Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1147:




Chương 1147:

Vạn Sĩ Huân vươn cổ hét lớn, trên trán nổi gân xanh, nước mắt tràn ra.

“Vạn Sĩ Huận, ông đã ra lệnh cho thuộc hạ giết tôi, hiện tại tội mưu phản của ông đã hoàn toàn giải quyết xong!” Hà Tự Khâm khit mũi, sau đó liệc nhìn vê phía ngoài sân, trước mắt sáng lên, lạnh lùng nói với đám VỆ SĨ: Nêu các người không muốn chết, mau bỏ súng xuông!”

Các vệ sĩ có chút kinh hãi trước khí thế của Hà Tự Khâm, nuốt nước miếng ừng ực, liếc nhau một cái rồi do dự.

“Tôi nói lại lần cuối, nếu không muốn chết thì bỏ súng xuống đât!” Giọng, của Hà Tự Khâm vẫn lạnh lùng, thế nhưng mơ hồ mang theo lo lắng.

Ba nugờòi vệ sĩ trong đó nghe vậy sắc mặt trở nên tái nhọt, do dự, từ từ hạ súng xuông rôi ném xuông đất, trong khi những người khác vẫn còn một chút do dự không biết có nên ném súng hay không.

Lúc này, A Tân, người vôn đang năm trên mặt đất, sắt mặt đột nhiên phát lạnh, không ¡biết từ lúc, nào trong tay anh ta đã cầm một khẩu súng lục đen, lợi dụng sự không chuẩn bị của Hà Tự Khâm lưu loát nghiêng người, không một tiếng động.

“Pằng… pằng… pằng!”

Tiếng súng có trang bị giảm thanh vang lên, Ä Tân giật băn mình, trợn mắt ngoác môm, kinh ngạc nhìn xuông tim mình, chỉ thấy một lỗ hồng ở vị trí tim đang ùng ục ục ục máu đẹn, sau đó thần thề run lên, ngửa đâu, không có phát ra âm thanh.

“Pằng pằng pằng…”

Lại thêm vài tiếng súng rất nhỏ vang ên, đám vệ sĩ câm súng trên tay đã gục xuống đất, trong tim mỗi người lại nhiêu thêm một lô.

“Đừng giết tôi!”

Ba người vệ sĩ khác đã ném súng quỳ xuống đất, vẻ mặt kinh hoảng giơ hai tay lên trên đầu nói.

Lúc này, hơn chục người đàn ông mặc quân phục đặc vụ, đội mũ trùm đầu màu đen từ ngoài cửa xông vào, bọn họ hành động tiên độ rât đặc biệt, không. phát ra chút âm thanh nào trên tay mỗi người đều cầm một khầu súng dài đặc chủng màu đen.

“Đội trưởng, ngài không sao chứ?”

Một người đàn ông đi phía trước lập tức hỏi Hà Tự Khâm.

“Không sao, đưa cả hai đi!”

Hà Tự Khâm lạnh lùng liếc nhìn Vạn Sĩ Linh và Vạn Sĩ Huân trên mặt đât.

“Ong giệt tôi đi, chuyện này đều là tôi làm, không liên quan gì đên em trai tôi, không liên quan gì đến gia đình chúng tôi, tôi tự mình làm tât cải”

Đột nhiên Vạn Sĩ Huân nhảy dựng lên, khuôn mặt đỏ ngâu xông tới Hà Tự Khâm la lên, ông ta biệt chuyện đã phát triển đến mức này, đề tránh cho Vạn gia bị liên lụy, cách tôt nhất là một mình ông ta gánh tội.

“Ông muốn tự mình gánh tất cả mọi chuyện sao?” Hà Tự Khâm vươn tay VÕ võ mặt của ông ta, sau đó cười nhạt: “Nghĩ hay lãm!”

Sau đó ông ta xoay người, bước nhanh tới xe, lạnh lùng nói: “Lập tức phái người đến điều tra doanh nghiệp của Vạn gia, nhân danh làm rò rÍ bí mật quốc gia cân thận tra cho tôi, tra thật tốt, bất kỳ mpột công ty trực thuộc tập đoàn Vạn Thế cũng không tha cho tôi!”

“Vâng!” Những người đàn ông sau lưng ông ta lập tức lớn tiếng đáp.

“Không! Không! Không liên quan đến Vạn gia chúng tôi!”

Vạn Sĩ Huân đứng sau Hà Tự Khâm nghe vậy thân thể chọt giật mình, không quạn tâm đến vết thương trên đùi, quát âm lên: “Thủ trưởng Hà, tôi sai rôi, tôi sai rôi, ông xử băn tôi ngay tại chỗ đi, đừng liên VY, đến Vạn gia chúng tôi! Tôi xin ông..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.