Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1122:




Chương 1122:

Hàn Bằng trầm mặt đánh giá Lâm Vũ một lượt, sau đó thở dài một tiếng nói: “Anh cũng đừng trách tôi nói như vậy với anh, tâm trạng c của tôi thực sự có chút xấu đến cực điểm..

“Sao vậy?”

Lâm Vũ vội vàng đi đến quan tâm hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rôi không?”

Hàn Băng ngắng đầu nhìn Lâm Vũ, trong mất thoạt hiện ra sự đau khổ, nhẹ giọng nói: “Một đồng nghiệp ở Cục tình báo quân đội của chúng ta đã chết.”

“Lại… lại một đồng nghiệp nữa?”

Trong lòng Lâm Vũ không khỏi run lên nhớ lại cái chết thảm khốc của đồng nghiệp lần trước chết không khỏi kinh hãi nói: “Vẫn là tên sát thủ biến thái lần trước làm sao?”

Hàn Băng gật. đầu, mặt đầy hận ý lạnh lùng nói: “Lần này đông nghiệp này bị giết ở trong nhà, bởi vì khoảng thời gian này chúng ta truy bắt hắn ta rất sát, thậm chí đã bắt được cái đuôi hồ ly của hắn ta rồi, vì vậy hắn ta mới sợ hãi mà phản lại báo thù chúng ta.”

“Đã tra ra được chút manh mối nào chưa?”

Trong lòng Lâm Vũ vừa mong đợi vừa lo lăng.

Mong đợi vì cuối cùng cũng có thể thây được diện dạo của tên sát nhân biên thái kia rôi, lo lắng là vì sợ tên sát nhân biến thái đó thật sự là Mai Quế, đây chính là thứ mà anh không muốn thấy nhất.

“Không sai.” Hàn Băng ngắng mặt nhìn Lâm Vũ trầm giọng nói: “Bây giờ chúng tôi có bằng chứng rõ ràng đề hoài nghỉ tên sát nhân biến thái kia chính là Mai Quê.”

Lâm Vũ nghe vậy thì mặt biến sắc, mặt không thể tin nhìn Hàn Băng, cả người không khỏi khẽ run lên.

“Thế nào, anh đau lòng rồi?” Hàn Băng cau mày lạnh lùng liếc nhìn Lâm Vũ một cái, “Vừa rôi chính anh nói sẽ tự mình giết cô ta.”

“Nếu thật sự là cô ấy. thì tôi tuyệt đối sẽ tự tay mình giết cô ây.` Giọng Lâm Vũ trầm thấp nhưng vô cùng kiền định, thực ra trong lòng anh có sự dao động lớn như vậy không phải. do không nỡ giết Mai Quê mà là vì cảm thấy hói hận và tội lỗi.

Nếu như sự thực đúng nhự Hàn Băng nói thì trong lòng anh sẽ rất hối hận, hối hận vì đã coi nhẹ lời của Mai Quế, quá coi nhẹ mà tha cho cô ta.

Chính vì bản thân đề cô ta đi nên Mai Quê mới có cơ hội giệt đông nghiệp ở Cục tình báo quân đội của mình.

Vì vậy, nói cách khác, người hại chết đồng nghiệp ở Cục tình báo quân đội chính là Lâm Vũ.

Hàn Băng cần thận nhìn biểu cảm trên mặt Lâm Vũ, sau đó thở dài nói: “Tôi tin tưởng anh, xem ra anh tuyệt đối không phải là nội gián trong Cục tình báo quân đội.”

“Nội gián?”

Lâm Vũ nghe vậy thì hơi sững sờ vội vàng nói: “Y cô là Cục tình báo quân đội chúng ta có nội gián?”

“Đúng vậy.” Hàn Băng trâm mặc lạnh giọng nói, Bây giờ cuỗi cùng chúng tôi cũng biết tại sao lần nào cũng đến muộn không. bắt được người phụ nữ này, là bởi vì trong cục tình báo quân đội chúng ta có tai mắt của cô ta, xem ra lòng nhẫn nại của người phụ nữ này cũng thật lớn nha.”

Lâm Vũ không khỏi há hốc mồm kinh ngạc, không ngờ đến cơ quan tổ chức như Cục tình báo quân đội lại có thể có nội gián.

“Vậy tất cả những gì vừa rồi cô hỏi tôi cũng là vì hoài nghi tôi là nội gián?”

Lâm Vũ tò mò hỏi cô.

“Cái đó không phải, tôi… tôi không hề hoài nghỉ anh, tôi chỉ là sợ anh bị người phụ nữ đó câu dẫn mà lưu tình với cô ta, dù sao thì lần trước cô ta cũng chạy thoát từ tay anh.” Hàn Băng thở dài nói, “Vì vậy vừa rôi mới thử lòng quyết tâm của anh.”

“Đúng vậy nha, dù sao thì cô ta cũng chạy thoát từ tay tôi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.