Cực Phẩm Ở Rể

Chương 112:




Chương 112: Không Cách Nào Dạy Con.

Chưa đây mười phút sau khi thư ký kết thúc cuộc điện thoại, Bạch Nghiệp Thành liền chạy tới Vinh Thắm Beauty.

Nhìn thấy Tạ Trường Phong đứng bên ngoài phòng họp, thần sắc chấn động vội vàng đi tới, cung kính nói: “Tạ bí thư, ngài đang tìm tôi sao? Sao ngài lại ở đây?”

Bạch Thành Nghiệp lúc này vẫn chưa hay biết gì, không hiểu Tạ Trường Phong tại sao lại gọi ông ta đến đây?

Tạ Trường Phong làm động tác im lặng với Bạch Thành Nghiệp, sau đó chỉ vào bên trong phòng họp, ra hiệu cho ông ta cần thận lắng nghe.

Lúc này trong phòng hợp, Bạch Tông Vĩ ngửa người ngồi trên ghế, ngậm một điếu thiếu phát ngôn bừa bãi.

“Tiết tổng, cô là người thông minh. Cô nên biết đạo lý lấy lùi làm tiến. Tuy rằng cô có chia cho tôi một phần lợi nhuận, nhưng lợi ích thì đương nhiên không thể thiếu. Chỉ cần tôi cùng cha tôi điện thoại, mặc khác sẽ đem các loại đồ trang điểm khác chèn ép. Sau đó thị phần của các người sẽ tăng lên ngay.”

“Giám đốc Bạch, chúng tôi không cần thủ đoạn cạnh tranh phi pháp. Tôi đối với sản phẩm của chúng tôi có lòng tin.” Tiết Thám lạnh lùng nói.

“Tiết Tổng, nhiều bạn tốt hơn nhiều thù.” Bạch Tông Vĩ chế nhạo, lời đe dọa trong giọng điệu của anh ta nghiêm trọng hơn.

“Sản phẩm của chúng tôi đã qua kiểm nghiệm, chất lượng cũng đã qua kiểm tra. Không sợ các người tra!” Lâm Vũ thản nhiên nói.

“Tiểu tử anh cần hiểu rõ, chuyện hợp cách, không hợp cách không phải là do anh quyết định, mà là ở ông đây!”

Bạch Tông Vĩ trầm mặt chỉ chính mình nói: ‘Ông đây đã nói các người không hợp cách, các người sẽ không hợp cách!”

“Bạch Thành Nghiệp Những gì con trai ông nói có đúng không?

Chất lượng của sản phẩm là tùy thuộc vào anh ta? Khi nào thì Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm trở thành của nhà các anh rồi?”

Tạ Trường Phong cau mày, nhàn nhạt liếc nhìn Bạch Thành Nghiệp.

Bạch Thành Nghiệp nghe vậy thì rùng mình, bởi vì ở ngoài cửa không nghe thấy giọng nói bên trong là của con trai mình nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc. Bây giờ Tạ Trường Phong nhắc nhở, toàn thân lạnh toát. Run rầy, hóa ra là con trai ông!

Bạch Thành Nghiệp mặt đỏ bừng bừng, không quan tâm đến lời nói của Tạ Trường Phong, một cước đem cửa phòng họp đá văng, lao vào.

“Bế?”

Bạch Tông Vĩ vui vẻ khi thấy bố mình, sắc mặt vui vẻ vội vàng nói: “Bố tới vừa đúng lúc, hai người này…”

Hắn còn chưa nói xong Bạch Thành Nghiệp đã lao tới và tát vào mặt hắn.

“Bó, bố làm sao vậy!”

Bạch Tông Vĩ bị đánh thì hét lên, vội vàng lách mình chạy, nhưng Bạch Thành Nghiệp quơ lấy một chiếc ghế hướng trên người hắn đập tới. Hắn trốn nhanh, chốn chậm vẫn bị chiếc ghế này đánh trúng phía sau lưng, như chó ăn phân ngã trên mặt đất.

“Ai ôi, bố, người điên rồi sao!”

Bạch Tông Vĩ che lấy đoạn eo bị đập trúng không ngừng kêu khổ.

“Hôm nay tao đánh chết mày đồ nghịch tử! Tao không có đứa con trai như mày!”

Bạch Thành Nghiệp mắt trợn trừng, mặt mũi đỏ bừng, cầm gạt tàn thuốc lại định lao lên.

“Cục trưởng Bạch, cục trưởng Bạch. được rồi được rồi, ông đừng xúc động.”

Tạ Trường Phong ý bảo ngăn cản, thư ký vội vàng chạy tới ngăn Bạch Thành Nghiệp.

“Đừng cản tôi, hôm nay tôi muốn từng trị tên nghịch tử của Bạch gia!” Bạch Thành Nghiệp vùng vẫy vài lần không được, liền hung hăng ném cái gạt tàn thuốc trong tay lên người Bạch Tông Vĩ.

“Lão Bạch, đây không phải là nhà của ông, muốn giáo dục con trai thì mang về nhà dạy dỗ!” Tạ Trường Phong tay chắp sau lưng trầm mặt, thành âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Tạ bí thư, tôi không biết cách dạy con, không có cách dạy conl”

Bạch Thành Nghiệp trong mắt phiền muộn ngập nước, không ngừng lắc đầu thở dài: “Tôi không có mặt mũi nào làm cục trưởng giám sát Dược phẩm nữa. Xin từ chức.”

“Được rồi, ông không cần cùng tôi vờ khổ nhục kế con là con, còn ông là ông, nó phạm sai lầm cùng ông không quan hệ gì đến, ông ngần ấy năm chẳng lẽ tôi không biết.”

Tạ Trường Phong ngữ khí thoáng ôn hòa, tuy rằng Bạch Tông Vĩ dựa vào uy lực của bố để phô trương quyền lực, nhưng Bạch Thành Nghiệp bao năm qua vẫn chăm chỉ và tận tâm nhiệm vụ bên trên một điểm sai cũng không có, nhưng cũng chưa từng làm sự tình nào khác.

Đối với một ít việc nhỏ khác Tạ Trường Phong cũng nhắm một mắt, cho hắn rút lui tìm được người tốt hơn hay không cũng khó nói.

“Tôi không có mặt mũi, ai! Tạ bí thư ông nói tại sao tôi lại nuôi một tên khốn nạn như vậy!” Bạch Thành Nghiệp hung hăng đánh vào mặt mình một cái.

Bạch Tông Vĩ ở bên nhận ra Tạ Trường Phong, hai chân mềm nhữn. Sắc mặt tái nhợt, run giọng nói: “Tạ bí thư, tôi… tôi sai rồi, tôi… tôi nhất thời hồ đồ, nói lời vô vị, ngài đừng chấp nhặt li Nếu Giám đốc điều hành Toàn Thịnh của họ biết hắn đắc tội Tạ – bí thư, thì giám đốc tiêu thụ này, còn cái rắm!

“Người trẻ tuổi, tôi có lời muốn khuyên cậu, làm người trung thực chăm chỉ làm việc!” Tạ Trường Phong lạnh lùng nói.

“Vâng, vâng, thư ký, tôi nhất định đã nghe theo lời dạy của ông!” Bạch Tông Vĩ vội vàng gật đầu.

“Lão Bạch, hôm nay tôi cho ông thể diện. Hãy quên chuyện này đi. Trở về giáo dục con trai của ông. Tôi không muốn thấy chuyện thế này nữa!” Tạ Trường Phong lạnh lùng nói. Dù sao Bạch Tông Vũ cũng không có làm cái gì thật tính là xấu, cho Bạch Thành nghiệp chút mặt mũi, cùng ông ta không so đo nữa.

“Yên tâm Tạ bí thư, tôi lúc về không cắt của nó một cái chân tôi không phải họ Bạch!”

Bạch Thành Nghiệp lạnh lùng liếc nhìn con trai mình, sau đó lại tức giận đá hắn một cước, mắng: “Còn không nhận lỗi với người ta!”

Bạch Tông Vĩ làm sao dám không nghe, cuống quýt đứng lên cùng Lâm Vũ và Tiết Thắm nhận lỗi: “Tiết tổng, Hà tổng tôi đáng chết, ngài đại nhân không nhớ tiểu nhân, chớ chấp nhặt tôi.

“Giám đốc Bạch, tôi không phải loại người mang thù, chỉ cần Toàn Thịnh nguyện ý ký kết với chúng tôi, tôi đây giữ lời chỉ cho các người nữa thành lợi nhuận.

Tiết Thắm rất độ lượng nói. Ở mức độ là một thương nhân, cô ấy đương nhiên biết cách tối đa hóa lợi ích, so với khả năng tiêu thụ khổng lồ của cửa hàng bách hóa Toàn Thịnh ở Hoa Hạ mang lại, thì một ân oán nhỏ không đáng đề cập.

“Không, không, hợp đồng làm như thế nào là như thế ấy. Một phần, một phần, một phần là được!” Bạch Tông Vĩ vội vàng nói.

Sau khi hai bên ký hợp đồng, Bạch Tông Vĩ đã bị Bạch Thành Nghiệp đá ra khỏi Vinh Thắm Beauty, trước khi đi còn liên tục xin lỗi Lâm Vũ và Tiết Thắm.

“Tạ bí thư, thật sự cảm ơn ông rất nhiều, ngài đã giúp chúng tôi cái đại ân a.” Tiết Thắm cầm lấy hợp đồng cảm kích nhìn Tạ Trường Phong mỉm cười.

“Tiết tổng lời này cô nói không đúng, quang chứ của nhân dân nên vì dân phục vụ.” Tạ Trường Phong cười nói.

“Tạ bí thư, tôi không biết bây giờ ông có thời gian không. nếu không cùng đi nhà xưởng của chúng tôi tham quan một chút.”

Tiết Thắm thịnh tình mời.

“Được.” Tạ Trường Phong cũng không cự tuyệt.

Sau đó đoàn đến nhà máy chế biến của Vinh Thắm Beauty.

Nhà máy sản xuất này được Tiết Thắm mua với giá cao, sở dĩ không tìm đại lý nhà xưởng sản là để đảm bảo công thức bí mật sẽ không bị lọt ra ngoài.

Các trang thiết bị trong xưởng đều hoàn toàn mới và đều là thiết bị của các nhà sản xuất quốc tế nỏi tiếng.

Tiết Thắm đã nghĩ đến, nếu như muốn cùng những tên tuổi lớn trên thế giới, những cơ sở hạ tầng này tự nhiên phải theo kịp.

Mọi người đều mặc quần áo chống vi khuẩn và đi dạo quanh các phân xưởng chỉ thấy mỗi phân xưởng đều sạch sẽ, sáng sủa, quy trình vận hành diễn ra chính xác và trật tự.

“Không tệ, không tệ, tôi đã nghe Cục công thương lão Ngô nói về công ty của các người.”

Hắc Mã chỉ hai ba tháng sau khi thành lập, đã bộc lộ tài năng ở thị trường mỹ phẩm rất có thể ở thị trường trở thành một xu thế. Tạ Trường Phong cười ha hả nói: “Làm rất tốt, tôi xem trọng các người, năm nay mười doanh nhân trẻ hàng đầu ở thành phố Thanh Hải các người có hy vọng.”

Vào lúc này, giới thượng lưu hợp thành Hồi Sinh Đường ở ngoại ô, một người đàn ông mặc bộ quần áo thể dục màu đỏ thẫm nằm trên một chiếc ghế màu nâu nhắm mắt, một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi đang đứng bên thành ghế nhẹ nhàng mát xa huyệt vị trên đầu.

Toàn bộ phòng riêng được trang trí theo phong cách đơn giản và trang nhã, lấy màu đỏ sẫm làm chủ đạo chạm khắc hoa văn, bàn vuông bằng gỗ đàn hương, thạch biều ấm tử sa, mùi hương cổ xưa hàm xúc mười phần thú vị.

Long Tiên Hương trên bàn chậm rãi tỏa ra khói trắng có mùi sảng khoái, thanh thuần tao nhã.

“Tránh ra! Tôi muốn gặp Ngũ Gia! Tránh ra!” Bên ngoài đột nhiên có một người la hét.

Ngũ Gia nhíu mày, trọn mắt nhìn ra ngoài một chút, sau đó nhẹ nhàng ra hiệu, cô gái vội vàng kêu lên bên ngoài: “Để anh ta vào.”

Sau đó ngoài cửa một nam tử cường tráng chạy vào, đúng là người lần trước mang một đám người cầm dao xông vào trung tâm y tế của Lâm Vũ. Anh ta vừa mới ra khỏi trại giam được vài ngày.

Hôm đó sau khi bị Vệ Tuyết Nghỉ bắt đi, hắn suýt chút nữa đã bị bà cô này tra tấn đến mạng cũng không còn. Nếu không phải Ngũ Gia giúp hắn trên dưới thông thuận, hắn lúc này còn chưa ra được đâu.

“Ngũ Gia, ngài phải làm chủ cho tôi. Lòng trung thành của tôi đối với ngài có nhật nguyệt chứng giám, bị đánh thành thế này tôi một câu cũng không nói ra” Tôn Thiên Vũ chạy tới quỳ xuống. Trước mặt Ngũ Gia hắn khóc lóc nói, vươn tay dở lên tấm lưng đầy vết đòn còn rướm máu, đây là kiệt tác của Vệ Tuyết Nghỉ tiểu thư kia.

Hắn ở bên cạnh Ngũ Gia từ năm 16 tuổi, Ngũ Gia trưởng thành về sau tẩy trắng, hắn cũng được cất nhắc lên phụ trách xử lý ngầm một ít đối thủ cạnh tranh. Bởi vì dựa vào đại cổ thụ là Ngũ Gia này, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, không nghĩ tới có ngày thất bại trước Lâm Vũ.

“Cậu đi ra không dễ dàng.” Ngũ Gia cau mày nói.

*Ngũ Gia tôi đi ra, thế nhưng thành phố giải trí, quán karaoke, quán bar và trung tâm mộc dục dưới quyền anh đều bị họ phong tỏa!” Tôn Thiên Vũ nói ra lời này nước mắt liền ứa ra, bởi hắn thật sự thương tâm.

“Vấn đề này phải từ từ nghiên cứu.” Ngũ Gia ngồi dậy thở dài một hơi, trong lòng có chút hoảng hốt, những sản nghiệp này hắn cũng có một nửa cỗ phần.

“Ngũ Gia, chúng ta không thể làm chuyện này với tên nhóc đó.

Không chỉnh chết hắn, tôi cũng không khẩu ác khí. Hắn dám đụng đến tôi, cũng là muốn gây khó dễ với Ngũ Gia!” Tôn Thiên Vũ đến bây giờ nghĩ đến Lâm Vũ vẫn còn tức giận.

“Tiểu tử này tôi cũng không có ý định buông tha hắn, đã điều tra rõ ràng hắn chưa?” Ngũ Gia cau mày.

“Tôi đã điều tra ra rồi bối cảnh lớn không có, chính là có thể đánh nhau với linh đã từng trải.” Tôn Thiên Vũ oán hận nói.

“Vậy thì không có gì phải lo lắng. Dù có cường đại cỡ nào cũng không thể qua đạn? Khi hắn ở một mình, hãy tìm hai người để giết hắn.” Ngũ Gia lại nằm trở lại giọng điệu rất thản nhiên, phảng phát như đang nói một chuyện rất bình thường “Không cần Ngũ Gia, tôi biết rõ từ chỗ nào ra tay.” Tôn Thiên Vũ nhanh chóng đứng lên, ghé vào lỗ tai Ngũ Gia nói: “Hắn có một cô vợ xinh đẹp, chỉ cần bắt lấy vợ hắn sẽ không sợ hắn phản kháng!”

“Làm sạch sẽ một chút, đừng lưu lại thứ gì.” Ngũ Gia dặn dò một câu.

“Biết rõ, tôi đã chuẩn bị xong, lần này cùng hắn dùng trí.” Tôn Thiên Vũ có chút cười dắt ý nói, nhất là nhớ tới Giang Nhan khuôn mặt tuyệt mỹ cùng tư thái, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.