Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1113:




Chương 1113:

Lâm Vũ cũng tự nhiên không muôn ở đây thêm nữa, quay đầu lại nói tạm biệt ới Tiêu Mạn Như, sau đó xoay người đi về phía thang máy.

“Bác sĩ Hà đi thong thả.”

Tiêu Mạn Như nước mất lưng tròng nhìn theo bóng lưng của Lâm Vũ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, nếu anh thực sự là con ruột của cô thì tốt biết baol “Hà tiên sinh, Hà tiên sinhl”

Đúng lúc này, Triệu Trung Cát chạy nhanh tới, nói với Lâm Vũ với vẻ mặt lấy lòng, “Hà tiên sinh, cậu đi vội như vậy sao? Chúng ta cùng nhau ăn trưa đi. Viện trưởng của chúng tôi một chút nữa sẽ qua đây, Đúng lúc Có, chút vấn đề muốn thỉnh giáo cậu.”

“Không được rồi, phó viện trưởng Triệu, y quán của tÔI. còn có chút việc, tôi phải vè xem sao.” Lâm Vũ cười cười, nói: “Dù sao thì ngày mốt tôi lại tiếp tục đến chữa trị cho Hà nhị gia, ông có chuyện gì, đến lúc đó cứ trực tiếp hỏi tôi là được.”

“Được, được rồi!” Triệu Trung Cát vội vàng gật đâu, sau đó liền bật cười, “Hà tiên sinh, không giậu gì cậu. Kỳ thực tôi có chuyện muốn nhờ!”

“Phó viện trưởng Triệu, ông cứ nói đi!” Lâm Vũ nghi ngờ nhìn lại anh.

“Ha ha, là như vậy, tôi vừa mới thảo luận với viện trưởng của chúng tôi, muốn thành lập khoa Trung y cho bệnh viện của chúng tôi, đồng thời còn có một tòa nhà ngoại trú và một tòa nhà nội trú cho Trung y!” Triệu Trung Cát nói.

“Thật sao, chuyện tốt như vậy à.”

Lâm Vũ gật đầu, vẻ mặt hưng phần.

Bệnh viện đa khoa quân khu Bắc Kinh là bệnh viện tuyên đầu của cả nước, hơn nữa trong giới Tây y, cũng được xếp vào hàng tốt nhất, nêu bọn họ có thê đặc biệt thành lập một khoa Trung y, rõ ràng là một sự công nhận to lớn đối với y học “Trung Quốc. Nó chắc chắn là một cú hích cho sự thịnh vượng của y học Trung Quốc.

“Cậu cũng đồng ý với à!” Triệu Trung Cát cười nói, “Tuy nhiên, nêu thành lập khoa Trung y thì phải có người ở đó, nêu không thì còn không bằng không thành lập, nêu như cậu đáp ứng tôi làm phó viện trưởng bệnh viện chúng tôi, đảm nhiệm khoa Trung Y, chúng tôi lập tức chuẩn bị cho viện này!”

“Tôi làm phó viện trưởng?”

Lâm Vũ sững sờ, hiển nhiên có chút không ngờ, phó viện trưởng bệnh viện đa khoa quân khu sao có thể nói làm là làm! Tuy là phó trưởng khoa nhưng có lẽ anh cũng hơn trưởng khoa của bất kỳ bệnh viện nào ở Trung Quốc một bậc!

Không nói đên chuyện khác, ngay cả trưởng khoa của bệnh viện nhân dân Thanh Hải nơi Giang Nhan lúc trước từng làm việc, gặp trưởng khoa bệnh viện tổng hợp của quân khu Bắc Kinh cũng phải kính trọng!

“Cái này, Trưởng khoa Triệu, tôi không có nhiêu kinh nghiệm, : cái này không thích hợp…” Lâm Vũ lắc đầu cười một cách bắt lực.

“Thích hợp, thích hợp, aiya, không ai thích hợp hơn nữa, Chủ tịch Hiệp hội y học cô truyền Trung Quốc đảm nhiện chức vụ phó trưởng khoa bệnh viện chúng tôi, là vinh dự lớn của chúng tôi.” Triệu Trung Cát sốt ruột nói, “Cậu yên tâm, viện trưởng Lý nói, chỉ cân cậu có thể đến, ông ây CÓ thể cho cậu đãi ngộ như ông ây vậy.”

Nếu như không phải đây là bệnh viện Tây y, Triệu Trung Cát còn cho rằng Lâm Vũ làm viện truworng cũng không có vân đề gì!

“Cái này, ở trên chắc không đồng ý đâu nhỉ?” Lâm Vũ bát lực, lắc đầu cười nói.

“Đông ý, đông ý, viện trưởng Lý đã giải thích với Bộ trưởng Bộ Y tê rồi, Bộ trưởng Hách nói ông ấy không quan tâm, chỉ cân chúng tôi làm được công tác tư tưởng với cậu thì ông ây sẽ không phản đổi.” Triệu Trung Cát vội vàng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.