Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1010:




Chương 1010:

“Rút về hết rồi!” Tiếng Lệ Chấn Sinh ở đầu dây điện thoại bền kia vẫn có chút th ở dốc như trước, “Cảnh sát đến đó rồi, đám người đó lập tức chạy, cảnh sát sau tìm hiểu rõ tình hình thì để cho chúng tôi đi! Cũng.

không hỏi nhiều, xem ra bọn họ cũng không muốn truy đến cùng.”

“Ừm, đây là ý của Hà tiên sinh!” Bộ Thừa gật đầu, tiếp tục hỏi: “Lúc anh quay về, có nhìn thấy Hà tiên sinh không?”

“Hà tiên sinh, anh áy không phải đi cùng bọn cậu sao?” ngữ khí của Lệ Chấn Sinh có chút biến đồi.

“Chúng tôi trên đường gặp phục kích!” Bộ Thừa sau đó đem chuyện gặp phải người đàn ông đeo mặt nạ kế cho Lệ Chân Sinh.

“Hả? Sao lại đề cho Hà tiên sinh đi một mình như vậy?” Ngữ khí của Lệ Chân Sinh có chút giận dữ, “Tôi sẽ quay về tìm tiên sinh.”

“Tôi đi cùng với anh.” Bộ Thừa lạnh lùng nói, sau đó nỗ máy chiếc xe đã không còn mái, lái về phía Hồi Sinh Đường.

Lệ Chân Sinh lúc này sớm đã đứng đợi ở bên ngoài y quán, trên người đem theo dao găm và chu sa, đề phòng bắt trắc.

Đợi sau khi hai người bọn họ đến đường lớn nơi sảy ra sự việc, trên cả đoạn đường đã không còn bóng người nào, máu tươi sóm đã bị nước mưa cuốn đi sạch sẽ, đến cả dấu vét cũng không còn đề lại, dường như chưa có chuyện gì sảy ra vậy.

“Tiên sinh!”

Lệ Chân Sinh nhất thời nóng nảy, nhảy xuông xe gọi quay khắp bôn phía gọi, nhưng khắp cả con đường rộng thênh thang lại không có chút đáp lại nào.

“Hà tiên sinh!” Bộ Thừa chạy đến ven đường hét lớn một tiếng, nhưng đáp lại anh ta chỉ là tiếng mựa rơi tÍ ta tí tách.

Sắc mặt Lệ Chắn Sinh biến đổi vô cùng lo lắng, vội vã nói: “Đi, lên xe, chúng ta theo đường này tìm!

Nhưng mà hai người bọn họ lái xe tìm đi tìm lại mây lân, nhưng không phát hiện ra bât cứ mạnh mỗi nào, cuôi cùng chỉ đành thất vọng mà lái xe về.

Lệ Chắn Sinh nhìn ra màn đêm tối, trầm g giọng nói: “Nếu như không tìm thấy thi thê của tiên sinh, vậy thì có ñồHT là tiên sinh vân còn sông.

Không đúng, mẹ nó, tôi nói kiêu gì thế không biết, với thân thủ của tiên sinh, sao lại có thể chết được chứ! Anh ây nhất định gặp phải tình huống đặc biệt, vì vậy….. Vì vậy…..”

Nói rồi nói, Lệ Chấn Sinh cũng, ,không nói tiếp được nữa, năm chặt năm đấm, bản thân cũng không thể tự lừa dối được nữa, nếu không phải sảy ra chuyện, thì Hà tiên sinh sao lại mât tích được chứ?

“Hà tiên sinh chắc chắn không có chuyện gì, tôi tin rằng anh ày nhất định sẽ quay lại!” Bộ Thừa nói, “Có điều phía bên Hà phu nhân….?”

“Hiện nay không thể để bọn họ biết chuyện này, ngoài việc khiến họ lo lăng ra, căn bản không có nghĩa lý ỹ hệt” Lệ Chắn Sinh trầm giọng nói, tay đấm vào cửa xe.

Lúc này Giang Nhan đang ngồi trên ghế sô pha đáp mặt nạ, không ngừng nhìn về phía cửa.

“Nhan Nhan, điện thoại của Gia Vinh sao lại không gọi được?” Diệp Thanh Mi từ phòng ngủ bước ra, ngữ khí có chút gâp gáp.

“Chắc là hết pin rồi!” Giang Nhan nhìn chiếc đồng hồ trên tường kim đã chỉ 12 giờ, trong lòng vân thản nhiên như cũ. Lúc trước khi anh đi tham gia yên tiệc, cũng muộn như vậy mới về, nhưng c cho dù muộn thê nào, anh tuyệt đối sẽ quay về. Cô nghĩ rằng, hôm nay cũng không ngoại lệ, Lâm Vũ cũng sẽ vào lúc không đề ý đột nhiên đây cửa ra, sau khi nhìn thấy cô dọa một tiếng: “Chị Nhan, em còn chưa đi ngủ nữal”

Nhưng mà đáng tiếc rằng là, cô đệm nay, định sẵn là không đợi được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.