Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 84: Nước mắt Côn Bằng




Hai mắt chăm chú nhìn kỹ đôi chim khổng lồ kia, Hứa Tử Yên rốt cuộc dè dặt cẩn thận đáp xuống giữa hai con. Sợ hãi nhìn quanh hai bên mình một lượt, thấy hai con chim khổng lồ vẫn không có phản ứng gì, lòng Hứa Tử Yên cũng thả lỏng hơn phân nửa. Đầu tiên chậm rãi đi tới trước con chim phượng hoàng, ngẩng đầu ngó cái đầu phượng hoàng cực lớn kia, bản thân mình ở trước mặt nó chỉ giống như một con kiến nhỏ bé.
“Này! Phượng hoàng huynh? Phượng hoàng tỷ? Ngươi là nam, hay là nữ thế? À ừ, ý ta là ngươi là công, hay là mẫu ấy?”
Con chim phượng hoàng kia vẫn không có chút phản ứng, Hứa Tử Yên hưng phấn vỗ tay một cái, tung mình ngự kiếm, chậm rãi bay lên, cẩn thận quan sát con phượng hoàng gần ngay trước mắt. Ánh mắt phượng hoàng nhắm chặt lại, Hứa Tử Yên bay đến trước mặt nó, vươn tay nhẹ nhàng chọt đầu phượng hoàng một cái. Sau đó nhanh chóng rụt tay lại, bay cái vèo lên trời cao.
Hai mắt vẫn luôn dán chặt vào phượng hoàng, sau khi thấy mình chọt phượng hoàng một cái, phượng hoàng kia vẫn không có chút phản ứng, bây giờ Hứa Tử Yên mới triệt để yên tâm.
‘Vèo’ một tiếng, lần này Hứa Tử Yên đáp xuống cực kỳ mau lẹ, trực tiếp dừng trên đầu phượng hoàng. Nhìn thân thể khổng lồ của phượng hoàng, Hứa Tử Yên không khỏi rầu rĩ nhíu mày.
“Đều là thứ tốt! Nhưng mình không có cách nào lấy đi được!”
Đặt mông ngồi trên đầu phượng hoàng, híp mắt nhìn Côn Bằng đối diện. Lại vỗ vỗ mông phía dưới đầu phượng hoàng, có chút lưu luyến nhảy xuống dưới, trực tiếp bay vút đến trên đầu Côn Bằng.
Vừa định cẩn thận xem xét Côn Bằng trong truyền thuyết, đột nhiên cảm giác được đầu Côn Bằng dưới chân giật giật. Trong lòng Hứa Tử Yên run lên, ‘Vèo’ một tiếng, liền dùng tốc độ nhanh hơn cả gấp đôi bình thường bay lên trời cao.
Không dám quay đầu, cứ mãi miết bay thẳng lên không trung, cho đến khi phát hiện không có cái gì đuổi theo sau, Hứa Tử Yên mới thở hổn hển ngừng lại, quay đầu quan sát phía dưới.
Trong nháy mắt vừa rồi kia, Hứa Tử Yên bay phải nói là như điện! Bay một cái lên tuốt trên cao! Đến khi nàng quay đầu nhìn xuống mặt đất, con phượng hoàng và Côn Bằng khổng lồ kia đều trở nên nhỏ xíu.
Ở trên trời cao xa xa nhìn phượng hoàng và Côn Bằng nhỏ bé bên dưới, tim Hứa Tử Yên vẫn cứ đập thình thịch dồn dập. Vừa rồi làm nàng sợ chết khiếp, hễ nghĩ đến Côn Bằng khổng lồ trong truyền thuyết vừa hơi cử động, cả người Hứa Tử Yên không nhịn được run cầm cập.
Nán lại không trung một lát, đang nghĩ xem mình nên lập tức rời đi, hay lại đi xuống xem thử? Cuối cùng Hứa Tử Yên vẫn không vượt qua được cơn cám dỗ, tiếp tục nhích từng chút, từ từ đáp xuống phía dưới. Kết quả Hứa Tử Yên lại phập phềnh tại trước mặt con Côn Bằng kia một lần nữa, hai mắt nhìn chằm chằm cặp mắt Côn Bằng.
Côn Bằng tựa như cũng cảm giác được Hứa Tử Yên đã đến, mí mắt chầm chậm cố sức lay động, có vẻ đang nỗ lực muốn mở to mắt. Ngay vào lúc mí mắt Côn Bằng thoáng động một cái, ‘vèo’ một tiếng, Hứa Tử Yên lại biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Một khắc sau, Hứa Tử Yên mới tới trước mặt Côn Bằng lần nữa, đợt này lúc Côn Bằng nỗ lực mở mắt, Hứa Tử Yên không rời đi tiếp, bởi vì sau khi trải qua vài lần như vậy, trong lòng Hứa Tử Yên đã khẳng định, con Côn Bằng trước mắt này, kể cả nó còn chưa chết, nhưng cũng đã sắp chết, không còn dư hơi thừa sức để tổn thương đến mình.
Quả nhiên, con Côn Bằng kia ngoại trừ ráng mở to mắt, thì không có hành động nào khác. Hứa Tử Yên im lặng nhìn nó chăm chú, dù sao cũng là lần đầu tiên trông thấy Côn Bằng còn sống, trong lòng bởi vì khẩn trương, hô hấp trở nên có chút dồn dập, thầm nghĩ: “Con Côn Bằng này chỉ nỗ lực mở to mắt, nó đây là muốn làm gì?”
Theo ánh mắt Côn Bằng dần dần mở ra, trái tim Hứa Tử Yên hoàn toàn thắt lại, sắc mặt bởi vì khẩn trương mà trở nên trắng bệch, vận hết thực lực Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một hậu kỳ đỉnh, chuẩn bị thoát khỏi hiện trường bất cứ lúc nào.
Lại qua một hồi lâu, con Côn Bằng kia rốt cuộc mở được nửa mắt, quan sát Hứa Tử Yên phía trước. Hứa Tử Yên nắm chặt hai đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, kiềm chế ý tưởng muốn lập tức thoát đi, ráng khống chế biểu cảm trên mặt, để bản thân trông có vẻ thân cận một ít, ôn hòa nhìn Côn Bằng nằm đối diện.
Một người một chim liền cứ nhìn nhau như vậy, Hứa Tử Yên không nói chuyện, ánh mắt con Côn Bằng kia lại lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu. Cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, Hứa Tử Yên rõ ràng thấy được trong mắt nó có sự bi thương. Trong lòng Hứa Tử Yên hoảng hốt, không biết vì sao Côn Bằng lại có loại ánh mắt này, nhưng vẫn cứ cố gắng duy trì bình tĩnh, ôn hòa nhìn Côn Bằng.
Con Côn Bằng kia đột nhiên nỗ lực nâng người, cố hết sức nhấc cánh bên phải lên. Ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Hứa Tử Yên là muốn ngự kiếm bay lên cao, nhưng khi nàng thấy được vẻ bi thương và khẩn cầu trong mắt Côn Bằng, hơn nữa còn không có chút sát ý. Hứa Tử Yên liền cắn răng một cái, không bay lên, mà chỉ điều chỉnh ánh mắt nhìn Côn Bằng trở nên càng thêm dịu dàng hơn.
Rốt cuộc, con Côn Bằng kia nhấc cánh lên được một ít, không ngừng vỗ nhè nhẹ, có vẻ vội vàng muốn đẩy thứ gì đó ra bên ngoài.
Kể từ đó, liền hoàn toàn hấp dẫn lòng hiếu kỳ của Hứa Tử Yên. Nàng cẩn thận quan sát ánh mắt Côn Bằng một lúc, đúng là trong ánh mắt nó không phát giác ra chút sát ý nào cả, chỉ có bi thương và khẩn cầu.
Hứa Tử Yên hơi yên tâm, ngự kiếm đáp xuống phía dưới, rơi xuống trên tuyết, đứng trước cánh Côn Bằng, nỗ lực nhìn bên dưới cánh.
Qua ước chừng một khắc, một con chim lông trắng mượt nho nhỏ lộ ra cái đầu bé xíu dưới cánh Côn Bằng. Ngẩng đầu, dùng ánh mắt như đá quý của nó nhìn Hứa Tử Yên, đáng yêu nghiêng đầu nhỏ kêu chiêm chiếp.
Lòng yêu thích của Hứa Tử Yên bỗng chốc lan tràn, con chim nhỏ trước mắt thật sự quá đáng yêu. Lông trắng mượt như tuyết, ánh mắt tựa đá quý, dáng điệu ngây thơ khả ái, không khỏi làm cho Hứa Tử Yên thích đến đau lòng. Xoay người ôm con chim nhỏ trên tuyết kia vào ngực, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve. Nhưng con chim nhỏ kia hình như không thích Hứa Tử Yên cho lắm, ngược lại còn dùng cái mỏ màu vàng nhỏ nhắn mổ ngón tay Hứa Tử Yên.
Chỉ là sức của nó quá yếu, không làm đau Hứa Tử Yên, ngược lại khiến Hứa Tử Yên cảm thấy có chút ngưa ngứa, nhịn không được nở nụ cười khanh khách.
Có điều, đột nhiên nghĩ đến trong tay mình chính là một con Côn Bằng, hơn nữa mẫu thân nó còn đang ở trước mặt mình, nàng lập tức ngậm miệng lại, hai tay ôm tiểu Côn Bằng, ngự kiếm lên, bay đến phía trước Côn Bằng một lần nữa, hai tay ôm tiểu Côn Bằng đưa tới trước mắt Côn Bằng.
Ánh mắt Côn Bằng tràn ngập bi thương, nước mắt chậm rãi tràn ra hốc mắt, lã chã rơi xuống dưới.
BL: Có ai sụp hố không?? Đoán rằng phượng hoàng là nam chính hay thú sủng gì đó của bạn nữ chính. ^^! Qua chương này chắc mọi người cũng đã nhận ra bệnh tiềm ẩn lâu năm của bạn nữ chính đã bộc phát, chắc do tu tiên toàn ngồi bế quan một mình nên mới tự kỷ thành thế này, cứ tự vui một mình miết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.