Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 72: Gió tuyết ngoài thành




Hứa Thiên Dưỡng mang theo Hứa Hoa Linh và Hứa Thiên Tứ rời khỏi, Hứa Cảm, Hứa Văn và Hứa Thiên Khiếu cũng xám xịt bỏ đi. Hứa Tử Yên dưới những lời ngàn ân vạn tạ của Mai Hoa bang vừa lòng trở về, một trò khôi hài oanh liệt rầm rộ của ngoại đường lấy một kết cục mang tính hí kịch kết thúc.
Lúc này, mấy nhân vật cao tầng của Hứa gia đang ngồi trên đại điện. Hứa Hạo Nhiên ngồi trên vị trí trung gian phía trên, người ngồi vị trí đầu bên tay trái chính là Hứa Hạo Lượng vẻ mặt âm trầm.
Trải qua lần thú triều này, Hứa Hạo Lượng đã mất sạch thể diện. Mà con trai Hứa Lân của Hứa Hạo Nhiên lại đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ ba trước con trai Hứa Thiên Lang của mình, càng khiến Hứa Hạo Lượng như mắc xương cá ở họng.
Mấy ngày nay, Hứa Hạo Nhiên tuyên bố mệnh lệnh hàng tháng phát cho đệ tử gia tộc gấp đôi đan dược, làm cho uy vọng của tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên trong hàng ngũ đệ tử gia tộc tăng thêm một bước. Mà Hứa Hạo Lượng hắn bởi vì biểu hiện vào lúc thú triều, uy tín đã có điểm sụt giảm. Bởi vậy trong lòng Hứa Hạo Lượng vô cùng khó chịu, thấy đại ca của mình, biểu cảm cũng chỉ lạnh lùng nhàn nhạt.
Hứa Hạo Nhiên lại không để bụng, hiện tại tình thế gia tộc như tòa nhà cao tầng lung lay trong cơn bão bùng. Hắn làm gì còn thời gian đi để ý tới cảm nhận của Hứa Hạo Lượng!
Tay Hứa Hạo Nhiên cầm mấy tờ giấy, không ngừng lật qua lật lại trong tay. Sau khi xem xong, lại truyền mấy tờ giấy đó cho mọi người bên trong đại điện, mà hắn thì ngồi ở trên ghế, vẻ mặt âm tình bất định, giữa đầu mày hiện lên nét sầu lo nhàn nhạt.
Hóa ra mấy tờ giấy này là do những người Hứa gia phái ra nằm vùng ở phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia gửi tin trở về. Trong tin tức báo, đã nhiều ngày nay, Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông mỗi ngày đều sẽ bí mật hội họp. Mà đệ tử ba gia tộc cũng đều ngày đêm không ngừng tăng cường huấn luyện, thậm chí có đệ tử đã từng phát ngôn bừa bãi, đại hội nửa năm sau chính là ngày diệt vong của Hứa gia. Nhưng bọn họ cụ thể dựa vào cái gì, lại không tra ra được.
Ngày đó trên đường cái, Lý Nộ kiêu ngạo Hứa Hạo Nhiên cũng thấy. Ở trong lòng hắn có một loại bất an mơ hồ, nhưng loại bất an này rốt cuộc là gì, hắn lại không rõ.
Theo lý thuyết, lần thú triều này phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia tổn thất đều lớn hơn Hứa gia, bọn họ có năng lực gì để kiêu ngạo như thế? Chẳng lẽ ba nhà bọn họ thật sự có át chủ bài lợi hại?
Hứa Hạo Lượng mắt lạnh nhìn lén Hứa Hạo Nhiên, trong lòng cười lạnh nghĩ: “Thế nào? Đối mặt ba nhà kia bức bách gắt gao, chẳng phải ngươi cũng không có cách nào đấy thôi? Hừ, ngươi đã nói biện pháp cơ mà? Cớ sao lại ngồi ở kia mặt ủ mày chau?”
Tuy rằng Hứa Hạo Lượng âm thầm châm biếm Hứa Hạo Nhiên, nhưng trong lòng hắn cũng đang lo lắng cho gia tộc. Dù gì hắn vẫn là một thành viên của Hứa gia, tổ chim bị lật, trứng há còn nguyên! Huống hồ hắn còn muốn trong cuộc chiến bảo vệ gia tộc tương lai cứu vãn hình tượng đã mất của mình. Cho nên, sau khi thầm châm biếm Hứa Hạo Nhiên một lát, hắn cũng hơi cúi đầu nhíu mày, lâm vào trầm tư.
Hứa Hạo Bác ngồi ở vị trí đầu bên tay phải của Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên ngồi phía trên, do dự nói: “Đại ca, hiện tại chúng ta thật không rõ phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia rốt cuộc có át chủ bài gì. Nếu không chúng ta đi thử hắn một lần?”
“Thử? Thử thế nào?” Hứa Hạo Lượng châm chọc nói.
“Ngươi…” Hứa Hạo Bác tức giận đến sắc mặt đổi màu, vung ống tay áo nói: “Đêm hôm nay ta liền đến thử một phen!”
“Bốp! Bốp! Bốp!” Hứa Hạo Lượng vỗ tay cười nhẹ nói: “Tốt, cửu đệ liền ở đây chờ nhị ca khải hoàn!”
Hứa Hạo Nhiên ngồi ở trên cao khẽ đảo mắt, không khỏi cau mày, hung hăng trừng Hứa Hạo Lượng và Hứa Hạo Bác, thầm nghĩ trong lòng: “Đã đến lúc nào rồi, còn ở đây đấu qua đấu lại!”
Nhưng Hứa Hạo Nhiên cũng không thể khiển trách hai người, đành phải trầm giọng nói: “Nhị đệ, ý kiến này không được. Ta nghĩ sau khi đám Thiên Lang và Kỳ nhi tranh chấp trên đường cái với Lý Nộ, ba nhà bọn họ nhất định sẽ cảnh giác hơn, cũng làm tốt công tác chuẩn bị, nếu chúng ta đến thăm dò, chỉ sợ cũng không thăm dò được gì.”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người vẫn không nghĩ ra ý kiến gì. Ai nấy đều cau mày thật sâu suy tư.
***
Hứa Tử Yên dẫn theo tân đệ tử quay trở về chỗ ở của đám người họ, căn dặn mọi người cố gắng tu luyện, lại hỏi thăm Hứa Thanh Tuyết vài câu, rồi quay về phòng mình. Đầu tiên là thử nghiệm kỹ thuật chế phù sau khi mình đột phá một chút, làm Hứa Tử Yên hết sức hưng phấn là, nàng vậy mà có thể chế ra ngũ phẩm phù.
Hơn nữa bởi vì tu vi của nàng tăng trưởng, chế tác một tấm ngũ phẩm phù cũng cũng không hao phí bao nhiêu chân nguyên. Liên tục chế tác năm tấm ngũ phẩm phù, Hứa Tử Yên mới buông phù bút trong tay. Thu năm tấm ngũ phẩm phù vào trong túi trữ vật, sau đó thoáng suy nghĩ một lát, Hứa Tử Yên liền quyết định từ hôm nay trở đi sẽ chế tác nhị phẩm phủ đỉnh cho gia tộc.
Liên tục chế tác gần trăm tấm nhị phẩm phù đỉnh, Hứa Tử Yên đặt phù bút xuống, thu tất cả vào trong túi trữ vật, mới cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời. Khoanh chân ngồi ở trên giường, bắt đầu điều tức.
Nửa đêm.
Hứa Tử Yên tỉnh lại từ trận tu luyện, cả người tỏa ra sinh cơ dào dạt. Đứng dậy duỗi người, xương cốt trong cơ thể truyền đến một chuỗi tiếng ‘răng rắc’, Hứa Tử Yên chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái.
Đẩy cửa đi ra ngoài, hít sâu một hơi không khí mùa đông lạnh giá, sau đó thở ra hai luồng khí trắng từ xoang mũi. Bầu trời lại bắt đầu rơi tuyết, Hứa Tử Yên vươn tay, một bông tuyết hình lục giác mềm nhẹ dừng trong lòng bàn tay nàng, rồi chậm rãi hòa tan, một mảng lạnh lẽo kia, ở trong lòng bàn tay Hứa Tử Yên dần dần trở nên ấm áp.
Tay phất mạnh về phía trước, nước đá trong lòng bàn tay hóa thành một chuỗi bọt nước, hình thành một đường cong xẹt qua không trung.
Bọt nước rơi xuống đất, thân hình Hứa Tử Yên liền biến mất tại chỗ. Nhìn thấy tuyết tung bay phất phơ, trái tim Hứa Tử Yên không khỏi đập thình thịch, chớp mắt đã cảm ngộ được tuyết lực, thân hình liền ẩn nấp trong tuyết bay, lay động theo chiều gió.
Tại một nơi cách Trung Đô thành mười dặm, một bóng trắng mờ nhạt lướt qua trong đêm đen gió tuyết, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng Trung Đô thành, trong mắt bạch y nhân lóe lên một tia vui sướng. Bước chân đột nhiên phóng nhanh hơn, hiện ra một loạt tàn ảnh trong gió tuyết.
Bỗng chốc, ở phía trước bất ngờ xuất hiện một thân ảnh, như một tảng đá đứng thẳng, ngăn cản trước người bạch y nhân kia.
Thân hình bạch y nhân cứng lại, đứng trong gió tuyết. Đợi thấy rõ tướng mạo người tới, trên mặt liền hiện ra vẻ hoảng sợ, rồi cố gắng kiềm chế cơn kinh hãi chắp tay nói: “Thì ra là Chu Cường tiền bối, không biết ngài đêm khuya tới đây chặn đường tiểu nhân, là có chuyện gì giao cho tiểu nhân đi làm?”
“Ha ha, Chu Vân Đông, ta muốn hỏi ngươi, ngươi đêm khuya đi vội như thế, là có chuyện gì?”
“Bẩm tiền bối, tiểu nhân phụng lệnh phó đường chủ, làm việc cho gia tộc.”
“Làm việc cho gia tộc? Là gia tộc nào?” Trên mặt Chu Cường hiện lên vẻ châm biếm.
“Đương nhiên là cho Thương Lãng thành Chu gia chúng ta!” Trên mặt Chu Vân Đông đổ mồ hôi.
“Ha ha, đổ mồ hôi. Trong mùa đông rét lạnh thế này, đúng là không dễ dàng! Hóa ra ngươi làm việc cho Chu gia chúng ta, ta còn tưởng rằng ngươi làm việc cho Trung Đô thành Hứa gia cơ đấy?” Trong mắt Chu Cường càng thêm châm biếm.
Ánh mắt Chu Cường đột nhiên co rụt lại, nhưng miệng vẫn cứ cung kính nói: “Làm sao có thể? Tiền bối nói giỡn rồi.”
“Nói giỡn? Ta còn nhớ phó đường chủ Nhạc Vĩ là muốn ngươi đi Tương Phàn làm việc, ngươi cớ sao lại đi phương hướng ngược lại?”
“Ta… ta…” Trên mặt Chu Vân Đông tràn ngập vẻ khiếp sợ và khẩn trương.
“Ngươi là gian tế Hứa gia phái đến Chu gia chúng ta phải không, nói đi, ngươi rốt cuộc tên gọi là gì? Lần này trở lại Hứa gia kết quả là vì sao?” Ánh mắt Chu Cường nghiêm lại, rồi đột nhiên dằn mặt, âm trầm hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.