Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 47: Khó xử




Trung Đô thành.
Tranh thủ lúc yêu thú tạm thời rút lui, Hứa Hạo Nhiên, Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông tập trung lại bàn bạc. Gương mặt ai nấy đều âm trầm, từ trong mắt bọn họ có thể nhìn ra được vẻ khẩn trương và bất an. Bọn họ đều không biết đám yêu thú này có còn viện quân hay không, bọn họ cũng phát hiện, đợt thú triều này tuy rằng quy mô không nhỏ, nhưng cũng không có yêu thú gì lợi hại.
Nếu chỉ là như thế, bọn họ vẫn có tự tin bảo vệ Trung Đô thành. Nhưng nếu đây chỉ là quân tiên phong của thú triều, ở phía sau còn có trung giai và cao giai yêu thú mà nói, vậy thì bọn họ không thể giữ được. Đây cũng nguyên nhân sắc mặt bọn họ âm trầm, trong lòng khẩn trương.
Bốn người thương lượng một lúc, vẫn không thương lượng ra kết quả. Lửa hiệu cầu viện cũng đã châm, nhưng lại không có chút hồi âm. Kỳ thực chuyện này cũng không nằm ngoài dự liệu của mọi người, thời điểm Phương Thiên thành châm lửa hiệu cầu viện, chẳng phải lúc đó Trung Đô thành bọn họ cũng không xuất binh cứu giúp, ngược lại còn xuất binh chặn đường yêu thú tới Trung Đô thành đó sao? Có thể đoán ra được, hiện tại thành chủ các thành trì khác cũng đều làm giống như Lý Vạn Bằng lúc trước.
Kết thúc cuộc hội nghị ngắn ngủi, Hứa Hạo Nhiên, Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông người nào lại về tường thành người nấy đóng giữ. Hứa Hạo Nhiên vừa trở lại, nhìn từ xa đã thấy Hứa Hạo Lượng đang đứng trên tường thành, tay vịn vách tường quan sát phía dưới. Cả người đều là máu tươi, vẻ mặt mệt mỏi.
Hứa Hạo Nhiên khẽ than một tiếng, trong lòng hắn biết Hứa Hạo Lượng luôn không phục mình, vẫn ngầm tranh vị trí tộc trưởng với mình, nhưng tình huống hiện tại của gia tộc vô cùng hiểm ác, hắn không muốn cùng Hứa Hạo Lượng tiếp tục tự tổn hại phe mình nữa.
Đi đến bên cạnh Hứa Hạo Lượng, nhìn vẻ mặt mệt mỏi và cả người đầy máu của Hứa Hạo Lượng, trong lòng Hứa Hạo Nhiên được an ủi không ít, tối thiểu cửu đệ trên mặt đại nghĩa vẫn không hồ đồ, bèn khẽ gọi một tiếng: “Cửu đệ!”
“Đại ca!” Hứa Hạo Lượng nghe giọng Hứa Hạo Nhiên, cũng không quay đầu, mà cứ chăm chú quan sát dưới thành, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Thấy thái độ Hứa Hạo Lượng đối xử với mình, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy nản lòng, chẳng buồn nói nữa, chỉ thở dài một tiếng trong lòng, nhất thời im lặng không nói gì.
Hai người đều không lên tiếng, đệ tử Hứa gia trên thành lúc này đều đang điều tức, yêu thú dưới tường thành hình như cũng đang tích lũy lực lượng, trên thành dưới thành trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy tiếng gió tuyết, lại không ai câu nào, khiến không khí trở nên cực kỳ đè nén.
Trường Nhật cốc, Lạc Phượng lĩnh và quan đạo, ba vị nội đường đệ tử Hứa gia ngơ ngác đứng nhìn màn tuyết đêm trống trải, thi thể đệ tử phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia rải rác khắp nơi làm cho bọn họ khiếp sợ. Đột nhiên bọn họ chấn động cả người, từ trong cơn khiếp sợ quá độ tỉnh táo lại, trong lòng tuy rằng không rõ vì sao phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia lại chịu tổn thất quá lớn như thế, nhưng vẫn vội vàng gấp rút trở về Thông U cốc, mau chóng báo tin tức này cho Hứa Hạo Bác.
“Grừ ~~”
Một tiếng thú rống!
“Grừ ~~”
Vạn thú cùng rống! Yêu thú ngoài Trung Đô thành lại bắt đầu công thành.
Trên tường thành, Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng luôn trầm mặc bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt bắn ra tia sáng. Hứa Hạo Lượng vẫn không nhìn Hứa Hạo Nhiên, nhưng lại trầm giọng nói: “Đại ca, huynh yên tâm! Trước lúc yêu thú, cùng âm mưu liên thủ của ba nhà phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia tan rã, ta sẽ không tiếp tục tranh chấp với huynh. Lần này là ta sai, nhưng không có nghĩa ta sẽ từ bỏ.”
“Được!” Trên mặt Hứa Hạo Nhiên hiện lên một tia vui mừng, hai huynh đệ đột nhiên vung trường kiếm trong tay, đồng thời quát to một tiếng: “Giết!”
“Giết ~~” Tất cả đệ tử Hứa gia giơ cao tay hô to, bắt đầu lao về phía yêu thú phản kích.
Hứa Hạo Nhiên đứng ở trên tường thành đột nhiên hơi nheo mắt lại, hắn thấy đợt yêu thú công kích này khác với lần trước. Lần trước yêu thú công kích tuy rằng mãnh liệt, thế nhưng đều là tự tác chiến. Có điều hiện tại công kích lại vô cùng có trật tự, không hoảng không loạn. Trong lòng Hứa Hạo Nhiên chợt cảnh giác, thầm nghĩ: “Xem ra có yêu thú đang chỉ huy trận chiến này! Không biết là yêu thú cấp mấy!”
Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt hai người đều lóe lên một tia kinh sợ. Trực giác cho thấy có chút không ổn, hai người ngẩng đầu dõi mắt dõi theo, gió tuyết đầy trời, nhìn không rõ yêu thú ở phương xa, nhưng yêu thú phụ cận đã bắt đầu công thành có trình tự.
Ở phía sau yêu thú, bên trong gió tuyết trên không, một thân ảnh đang ngự kiếm bay đến. Người đến đúng là nội đường đệ tử Hứa Hạo Bác phái trở về từ Thông U cốc, ở xa xa hắn đã nghe thấy yêu thú rống lên một tiếng rung trời.
Thân hình trên không trung hơi khựng lại, ngừng bay vút, trong cơn gió táp tuyết dày đặc không thấy rõ tình huống phía trước, đành phải dè dặt cẩn thận chậm rãi ngự kiếm tiến về Trung Đô thành. Rốt cuộc một cảnh tượng triều dâng sóng dậy xuất hiện trước mặt hắn.
Từ không trung quan sát, yêu thú chi chít khắp cả mặt đất, đông nghìn nghịt đến nỗi che lấp cả màu tuyết trắng. Trên bầu trời còn có phi hành yêu thú bay lượn, đang tiến hành công kích Trung Đô thành.
Nội đường đệ tử kia nhất thời sợ tới nỗi mặt như màu đất, cũng không dám phi hành tới phía trước thêm một bước. Đằng trước không chỉ có gần vạn con yêu thú trên mặt đất, mà trên bầu trời còn có yêu thú không ngừng phi hành. Nếu nội đường đệ tử kia lại phi hành tới mấy chục thước, chỉ sợ sẽ bị phi hành yêu thú vây quanh.
Cả người không nhịn được rùng mình một cái, quay người vội vàng bay về phương hướng Thông U cốc, hắn phải mau chóng báo tin tức nơi này cho Hứa Hạo Bác. Có điều hắn vừa bay vừa ngờ vực suy tư: “Trung Đô thành làm sao lại có yêu thú công kích? Bên mình đóng ở Thông U cốc có thất thủ đâu! Chẳng lẽ… chẳng lẽ là ba nơi đóng giữ khác bị thất thủ!”
“Oành ~~”
Tại Trung Đô thành, người ba đại gia tộc và phủ thành chủ rốt cuộc lại cùng yêu thú giao chiến lần nữa, cuộc chiến trong nháy mắt trở nên thảm khốc không gì sánh kịp.
Thông U cốc.
Hứa Hạo Bác đứng ở chỗ cao trên công trình phòng ngự, ngơ ngác nhìn quanh phương hướng Hứa Tử Yên biến mất. Hắn không chỉ vì mất đi một thiên tài của gia tộc mà cảm thấy đau lòng, hơn nữa còn không biết khi trở về phải đối mặt như thế nào với phụ thân Hứa Tử Yên, thập nhất đệ Hứa Hạo Quang của mình.
Bông tuyết trên không đột nhiên tản ra hai bên, một thân ảnh vội vàng ngự kiếm bay đến. ‘Vèo’ một tiếng đáp xuống, bước nhanh chạy tới trước mặt Hứa Hạo Bác.
“Nhị bá!”
Hứa Hạo Bác nhìn lại, đúng là nội đường đệ tử mình phái đi Trường Nhật cốc, do tâm tình tiêu điều vẫn chưa hồi phục từ việc mất đi Hứa Tử Yên, nên chỉ trầm giọng hỏi: “Bên Trường Nhật cốc thế nào?”
“Nhị bá, Trường Nhật cốc thất thủ!” Nội đường đệ tử kia run giọng nói.
“Cái gì?” Thân thể Hứa Hạo Bác phát run một trận, tiến lên chụp lấy cổ áo đệ tử kia, lớn tiếng quát hỏi: “Ngươi nói Trường Nhật cốc thất thủ?”
Những đệ tử khác nghe vậy, vẻ mặt cũng sửng sốt. Trường Nhật cốc thất thủ, có nghĩa yêu thú sẽ thông qua Trường Nhật cốc lao thẳng tới Trung Đô thành, nơi đó chính là nhà của bọn họ, ở nơi đó có cha mẹ và vợ con bọn họ. Mọi người thoáng chốc đều ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có đệ tử đã lộ vẻ mặt hoảng sợ. Nhưng lại không dám nói ra lời vứt bỏ Thông U cốc, đi cứu viện Trung Đô thành, đành phải dùng ánh mắt cấp bách nhìn Hứa Hạo Bác đứng ở trên cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.