Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 32: Ngộ đạo




Hứa Tiến vừa hét lớn một tiếng, liền khơi dậy lòng hiếu thắng của nội đường đệ tử.
“Giết!”
Nội đường đệ tử quát lên ầm ầm, rồi đột nhiên thúc giục tiềm lực trong cơ thể, liền có vô số yêu thú bị chém dưới kiếm. Nửa canh giờ sau, dưới sự hợp lực của ngoại đường đệ tử, rốt cuộc hoàn toàn giết sạch tất cả yêu thú.
Ngoại đường đệ tử vốn ở trước mặt nội đường đệ tử căn bản không có địa vị gì đáng nói, sau khi chém giết yêu thú xong, đều là ngoại đường đệ tử quét dọn chiến trường, cắt bỏ bộ phận hữu dụng trên mình yêu thú, nhưng lại phải tập trung giao cho nội đường đệ tử, còn việc ngoại đường đệ tử có thể nhận được bao nhiêu, chuyện này còn phải xem tâm tình của nội đường đệ tử.
Nhưng mà, lần này ngoại đường đệ tử lại lập được không ít công lao, nội đường đệ tử cũng biết lần này nếu không có ngoại đường đệ tử, bọn họ tuyệt đối sẽ không chiến thắng thoải mái như thế, thậm chí còn không có ai bị thương. Cho nên, nội đường đệ tử lần này không chỉ không ra lệnh cho ngoại đường đệ tử quét dọn chiến trường, ngược lại chủ động bắt đầu quét dọn chiến trường.
Nhìn thấy nội đường đệ tử chủ động làm, ngoại đường đệ tử làm sao còn không nhìn ra nội đường đệ tử đang tỏ vẻ tôn kính với đám người mình. Ở trước mặt nội đường đệ tử bọn họ cũng không dám kiêu ngạo, huống chi đại đa số yêu thú vẫn do nội đường đệ tử đánh chết. Nói theo cách khác, nếu không có nội đường đệ tử ở đây, ngoại đường đệ tử bọn họ chỉ có nước chờ chết. Vì thế bọn họ cũng vội vàng chạy tới trước đám yêu thú bắt đầu thu thập.
Chỉ có Hứa Tử Yên không hề cử động, ngược lại hơi nhíu mày, thoáng suy xét một lúc, lập tức đi tới trước mặt Hứa Tiến, nhẹ giọng nói: “Hứa Tiến sư huynh!”
“Hử?”
Hứa Tiến đang xử lý một con yêu thú, nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, thấy là Hứa Tử Yên đứng ở trước mặt mình. Hắn vừa rồi đã nhìn thấy Hứa Tử Yên chỉ huy ngoại đường đệ tử, chỉ là hắn cũng không biết tên Hứa Tử Yên. Một người hơn bốn mươi tuổi như hắn, lại là nội đường đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, cũng đâu cần phải biết tên một ngoại đường đệ tử phải không?
Nhưng mà, hiện tại hắn thấy được năng lực chỉ huy của Hứa Tử Yên, đặc biệt là năng lực phản ứng của Hứa Tử Yên. Sau chớp mắt phù nổ mạnh kia, lại chỉ có mình Hứa Tử Yên lập tức xông ra ngoài, nhanh chóng đánh chết hơn mười con yêu thú. Tưởng tượng thử xem, nếu không có Hứa Tử Yên phản ứng trước, đánh chết hơn mười con yêu thú kia, sau này lúc chiến đấu nhiều ra thêm mười mấy con yêu thú sẽ có hậu quả gì?
Cho nên, lúc này Hứa Tiến cũng không coi Hứa Tử Yên trở thành một tiểu cô nương ngoại đường mà đối đãi, tuy rằng chưa đến mức tăng địa vị của Hứa Tử Yên lên ngang hàng với địa vị của mình, nhưng trong lòng vẫn có một phần tôn trọng Hứa Tử Yên. Vì thế dừng công việc trong tay, đứng thẳng thắt lưng ôn hòa hỏi Hứa Tử Yên: “Vẫn chưa biết vị sư muội này xưng hô thế nào?”
“Thưa sư huynh, tiểu muội Hứa Tử Yên.”
“À, Tử Yên muội muội, muội tìm ta có việc gì sao?” Hứa Tiến cũng không nói mấy lời nhảm nhí, hắn có thể dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Hứa Tử Yên, là đã nể mặt Hứa Tử Yên lắm rồi.
“Là thế này, Hứa Tiến sư huynh, ta thấy chúng ta khoan hãy thu thập thi thể đám yêu thú đó. Trận đại chiến này chúng ta đều tiêu hao không ít nguyên khí, hơn nữa lại có người bị thương. Quan trọng nhất là, chúng ta không biết đợt yêu thú tiếp theo khi nào sẽ đến? Chúng ta có phải nên lập tức nghỉ ngơi hồi phục hay không?”
Nghe xong lời Hứa Tử Yên nói, Hứa Tiến lập tức phản ứng lại, thầm mắng bản thân hồ đồ một tiếng. Trong trận đại chiến vừa nãy, tu vi cao nhất chính là hắn, nhưng chân nguyên trong cơ thể cũng tiêu hao hết bảy tám phần, càng không cần phải nói tới những đệ tử khác. Nếu lúc này đám người mình còn ở nơi này thu thập thi thể yêu thú, mà không đi điều tức nghỉ ngơi hồi phục. Một khi đợt yêu thú tiếp theo nhanh chóng xông tới, như vậy đám người mình quả thực chỉ có nước chờ chết.
Nghĩ đến đây, Hứa Tiến không khỏi vô cùng bội phục Hứa Tử Yên, trong lòng lại nhiều thêm một tia tôn kính, nhẹ giọng nói với Hứa Tử Yên một câu: “Cám ơn!”
Hứa Tử Yên vội vàng xua tay, rồi nói không dám.
Hứa Tiến gật gật đầu, quay đầu về phía mọi người hô: “Khoan hãy thu thập thi thể đám yêu thú này, lập tức trở lại sườn núi điều tức nghỉ ngơi hồi phục, chuẩn bị nghênh chiến đợt yêu thú tiếp theo công kích!”
“Dạ!”
Chúng đệ tử nghe Hứa Tiến ra lệnh, đều lập tức phản ứng lại. Ném xác yêu thú trong tay, nhanh chóng quay về sườn núi. Sau khi đến sườn núi, mọi người lập tức tiến vào điều tức. Hứa Tử Yên thấy Hứa Thiết Ngưu và các đệ tử bị thương đều đã lấy ra đan dược gia tộc phát cho bắt đầu trị liệu, nên không đưa ra đan dược mình luyện chế. Tuy rằng đan dược mình luyện chế nhất định tốt hơn đan dược trong tay mấy đệ tử kia một chút, nhưng Hứa Tử Yên cũng không muốn làm bại lộ bản thân, cho nên chỉ lẳng lặng nuốt vào một viên Tăng Linh đan, tiến vào điều tức.
Trong số những người này, Hứa Tử Yên là tiêu hao ít nhất, nàng vốn đã là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, hơn nữa nàng lại ở cùng ngoại đường đệ tử, mỗi lần chỉ đối phó năm con yêu thú, vì thế nàng cũng không tiêu hao nhiều chân nguyên lắm. Chỉ sau một lát, nàng liền hồi phục tất cả chân nguyên.
Mở mắt ra nhìn, thấy những người khác vẫn đang ở chỗ này điều tức, chỉ có một mình Hứa Tiến đứng ở sườn núi trên cao canh gác, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi. Hứa Tử Yên biết Hứa Tiến sợ yêu thú đột kích bất ngờ, nên hộ pháp cho mọi người, do đó ánh mắt khi nhìn về phía Hứa Tiến liền để lộ ra ý tôn kính.
Nàng đứng dậy, rón ra rón rén đi đến chỗ Hứa Tiến. Hứa Tiến lập tức cảm giác được động tĩnh phía sau, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, vừa thấy là Hứa Tử Yên đi tới, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng, ôn hòa nở nụ cười với Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên đi tới trước mặt Hứa Tiến, nhẹ giọng nói: “Hứa Tiến sư huynh, huynh đi điều tức đi, ta đến canh gác cho.”
Hứa Tiến bất ngờ nhìn Hứa Tử Yên liếc mắt một cái, thấp giọng hỏi: “Muội điều tức xong rồi?”
“Dạ!” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ngoại đường đệ tử bọn ta vốn không tiêu hao nhiều như nội đường đệ tử các huynh, cho nên ta khôi phục nhanh hơn, huynh mau đi điều tức đi, không biết lúc nào yêu thú sẽ lại đến.”
“Ừ!”
Hứa Tiến cũng không khách khí nữa, hắn quả thực đã rất mệt mỏi, lại nghĩ đến không biết đợt yêu thú tiếp theo khi nào sẽ đến, liền không có hứng thú tán gẫu, chỉ nói một tiếng ‘Cẩn thận!’ với Hứa Tử Yên, rồi vội vàng trở về sườn núi tiến vào điều tức.
Hứa Tử Yên lẻ loi một mình đứng ở trên cao, ngửa đầu đưa mắt ngắm bầu trời đêm một lúc, thầm nghĩ, không biết mười ngoại đường đệ tử bên Hứa Lân kia lúc này sống chết ra sao? Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi ảm đạm một trận, khẽ thở dài một hơi.
Đưa mắt nhìn xuống sườn núi, lúc này dưới sườn núi là một khoảng không vắng vẻ, thi thể yêu thú rải rác khắp nơi, tất cả đều im ắng, trên bầu trời bông tuyết vẫn cứ bay múa, gió lại nhỏ bớt rất nhiều. Bông tuyết tung bay phất phơ, giống như tinh linh dưới trời đêm, duyên dáng khiêu vũ.
Một bông tuyết rơi trên mặt Hứa Tử Yên, dần dần tan chảy thành nước, trượt xuống từ hai gò má Hứa Tử Yên, lại thêm một bông tuyết nữa rơi trên mặt, một bông tiếp một bông, không ngừng hòa tan thành nước, giống như dòng suối nhỏ chảy xuôi.
Trong lòng Hứa Tử Yên đột nhiên chấn động. Thủy! Băng!
Chất lỏng có ba thể: Thủy! Băng! Sương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.