Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 290: Lại tới phường thị




Sau mấy canh giờ, Hứa Tử Yên từ xa đã trông thấy sơn cốc của mình. Cửa sơn cốc bị Hứa Tử Yên bố trí phù trận, nhìn qua thì hệt như một vách đá. Hứa Tử Yên ngự kiếm bay thẳng tới vách đá kia. Thân hình thoáng chốc xuyên qua vách đá, mất đi tung tích.
Về tới sơn cốc của mình, Hứa Tử Yên không để ý đến cái khác, đầu tiên đi tới Tụ Linh đại trận mình bố trí trong sơn động. Khoanh chân ngồi, lại ăn vào đan dược chữa thương, rồi bắt đầu dẫn luồng sinh mệnh khí màu trắng trong cơ thể bắt đầu chữa trị kinh mạch tổn thương.
Hứa Tử Yên vừa ngồi xuống chính là một ngày một đêm, không chỉ hoàn toàn chữa trị thương thế trên người, mà còn củng cố tu vi mình vừa đề cao, ổn định tu vi vững vàng tại Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm trung kỳ.
Mở mắt, Hứa Tử Yên cảm giác trên người mình có chút dinh dính khó chịu, mới nhớ tới đã mấy ngày chưa tắm. Bèn đứng dậy khỏi mặt đất, đi ra sơn động. Trực tiếp bay đến hồ nước trong sơn cốc, thoải mái tắm cho sạch sẽ một trận.
Vừa nghỉ ngơi lên bờ thay y phục khô mát, chợt nghe bụng kêu òng ọc. Sực nhớ ra đã vài ngày mình chưa ăn gì, bèn bắt tay nấu cho mình một chén cơm bằng linh mễ và một chén canh cá. Ăn xong những thứ này, nghĩ tới quả đào lớn, Hứa Tử Yên chép chép miệng, vẻ mặt hưng phấn tiến vào Tử Yên không gian.
Vừa tiến vào Tử Yên không gian, Hứa Tử Yên đã bị khung cảnh tráng lệ trong Tử Yên không gian làm cho chấn động. Một vùng bình nguyên, trung gian là mười mẫu ruộng lúa vàng óng ánh, mắt thấy đã gần chín tới. Ở chính giữa là một con sông rộng khoảng hai trăm thước. Mặt nước gợn sóng, thỉnh thoảng lại có con cá nhảy lên, rồi ‘bạch’ một tiếng rớt xuống, tạo nên từng lớp bọt sóng.
Xung quanh là một vành đai cây cối, gần như đều là cây đào, ngẫu nhiên là một ít loại cây ban đầu Hứa Tử Yên nhổ trồng vào, còn có vài giàn nho. Có điều, lúc này vị trí cây cối và giàn nho đều đã xảy ra biến hóa, vị trí hoàn toàn khác Hứa Tử Yên trồng trước đây. Toàn bộ không gian bố trí vô cùng hài hòa, phù hợp. Trong không gian phiêu đãng linh khí màu nhũ trắng sữa nhè nhẹ, tựa như tiên cảnh.
Hứa Tử Yên biết, nhất định là Đào Hoa bố trí cây cối trong không gian một lần nữa, nàng nghĩ bụng: “Thật sự không hổ tinh linh cây cỏ, sắp xếp không gian đẹp như vậy. Xem ra từ nay về sau, ở đây không cần mình quan tâm nữa. Mình cũng không cần tiếp tục làm nông phu khổ cực.”
Vừa nghĩ tới đây, liền thấy Đào Hoa từ xa xa vui vẻ chạy tới. Nhìn dáng dấp nàng nhảy nhót là biết nàng bây giờ hài lòng nhường nào. Đợi nàng chạy tới trước mặt Hứa Tử Yên, đầu tiên là cung kính thi lễ, mới cười duyên hỏi: “Chủ nhân, người xem ta bố trí có hài lòng chưa?”
“Hài lòng, vô cùng hài lòng.” Hứa Tử Yên vừa cười vừa nói: “Tất cả ở đây, từ giờ trở đi đều giao cho ngươi quản lý.”
“Dạ, chủ nhân.” Đào Hoa vui vẻ đáp, hoàn toàn không ngờ mình từ nay về sau chính là lao động miễn phí của Hứa Tử Yên.
Trong lòng Hứa Tử Yên vô cùng vui vẻ, vươn tay chỉ vào mười mẫu ruộng linh thước kia nói: “Khoảng hai mươi ngày nữa, những ruộng lúa này sẽ chín, ngươi thu gặt chúng cho ta, tiếp tục trồng đủ loại lúa trên mười mẫu ruộng này. Số còn lại thu hoạch hết, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một ít túi trữ vật, ngươi chia số linh thước đã thu ra giữ lại mấy trăm cân cho ta ăn, còn lại đều gia công thành giống thu vào túi trữ vật.”
Cúi đầu suy ngẫm một chút, lại nói: “Một hồi, ta thu mấy cây trúc vào, ngươi xem rồi bố trí một rừng trúc, sau đó ngươi ở chỗ này xây cho ta một căn nhà trúc. Một phòng coi như nhà kho, một phòng giữ cho ngươi dùng, một phòng giữ cho ta dùng. Ừ, ngươi còn có thể chế tác mấy loại như bàn trúc ghế trúc.”
“Dạ vâng.” Đào Hoa tưởng tượng phong cảnh chỗ này sau khi xây dựng trúc lâu. Ánh mắt cười thành đường cong.
Hứa Tử Yên nhìn Đào Hoa, vươn tay vén lọng tóc bên tai, có chút ngượng ngùng nói: “Đào Hoa, cho ta một trái đào lớn ngươi kết xuất nữa đi.”
“Dạ, chủ nhân.”
Đào Hoa cũng không rời khỏi, chỉ vươn tay phất một cái, một quả đào lớn to bằng chậu rửa mặt từ xa xa bay tới. Sau đó cầm bằng hai tay đưa cho Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên nuốt một ngụm nước bọt, tiếp nhận quả đào to như chậu rửa mặt kia, mở miệng hỏi Đào Hoa: “Đào Hoa, quả đào ngươi kết này có tên gọi không?”
“Dạ không có.” Đào Hoa mới ban đầu sửng sốt, sau đó nhu thuận thi lễ với Hứa Tử Yên: “Mời chủ nhân ban thưởng tên.”
“Ừ, từ nay về sau, những quả đào ngươi kết xuất ra gọi là bàn đào đi.”
“Bàn đào? Tên rất hay, tạ ơn chủ nhân.” Đào Hoa dùng hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, mắt lóe tia sáng nhìn Hứa Tử Yên, sùng bái nói: “Chủ nhân, người thật sự rất có học vấn.”
Hứa Tử Yên hiếm khi đỏ mặt, khoát tay áo nói: “Không có gì? Đặt một cái tên, không phải việc gì khó.”
“Chủ nhân thật khiêm tốn, thật bình dị gần gũi.” Đào Hoa âm thầm nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên càng thêm sùng bái.
Hứa Tử Yên gần như bị ánh mắt sùng bái của Đào Hoa đánh bại, muốn lập tức chạy ra Tử Yên không gian. Có điều, nàng còn có chuyện muốn hỏi Đào Hoa, cho nên vẫn nhịn ý niệm trong đầu mình xuống: “Đào Hoa, quả đào các ngươi kết xuất, đối với các ngươi có gì hữu dụng không?”
“Cũng không dùng làm gì, chỉ có điều khi chúng nó rơi xuống đất, sẽ tiếp tục chậm rãi trưởng thành một cây đào mà thôi.”
“À, là như thế ư.” Hứa Tử Yên kích động nói: “Thế về sau, quả các ngươi kết xuất, đều đưa cho ta đi. Đến lúc đó, ta ăn xong sẽ trả hột đào lại cho ngươi, ngươi muốn trồng bao nhiêu cây đào thì trồng bấy nhiêu cây.”
“Không cần, chủ nhân.” Ánh mắt Đào Hoa lướt nhìn mọi nơi xung quanh: “Dù sao ở đây chỉ lớn bấy nhiêu, dù muốn trồng cũng không có chỗ. Trừ phi đem ruộng lúa này đều trồng cây đào hết.”
Hứa Tử Yên vừa cười vừa nói: “Cái này ngươi không cần lo lắng, theo tu vi của ta tăng cao, không gian ở đây còn có thể mở rộng.”
“Còn… còn có thể mở rộng?” Đào Hoa khiếp sợ nhìn Hứa Tử Yên, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhuận há thành một hình tròn.
“Đương nhiên.” Hứa Tử Yên tự đắc vừa cười vừa nói: “Chúng ta vẫn là mau đi ra ngoài, mang một ít cây trúc vào, sau đó ngươi dựng trúc lâu. Ta xuống núi mua một ít túi trữ vật, đến lúc đó ngươi đem phân loại số quả này bỏ vào túi trữ vật, đặt trong trúc lâu.”
“Dạ.” Đào Hoa vui vẻ đáp.
Hứa Tử Yên dẫn theo Đào Hoa từ Tử Yên không gian đi ra, rất nhanh đã mang rất nhiều trúc vào Tử Yên không gian. Sau đó, Hứa Tử Yên ném sự tình trúc lâu này cho Đào Hoa, còn mình thì ôm quả đào to như chậu rửa mặt ra khỏi Tử Yên không gian. Lần này nàng không dám trực tiếp dùng miệng cắn, mà dùng phi kiếm, từ trên quả đào lớn cắt một miếng nhỏ, sau đó thu quả đào kia vào nhẫn trữ vật, dù sao quả đào để trong đó cũng sẽ không hư thối, hơn nữa bảo đảm chất lượng tươi ngon, đợi khi nào mình muốn ăn, lại tiếp tục lấy ra cắt miếng nữa là được.
Xong xuôi, Hứa Tử Yên mới bỏ miếng thịt đào vừa cắt vào miệng. Chỉ một thoáng, nó đã hóa thành một luồng chất lỏng thuận hầu trôi xuống, trong miệng lưu lại hương thơm. Hứa Tử Yên chép chép miệng, cũng không cố ý vận chuyển kinh mạch dẫn đường luồng linh lực kia, mà để mặc nó vận chuyển, cuối cùng chảy vào đan điền. Tuy rằng như vậy sẽ có một chút xói mòn, thế nhưng Hứa Tử Yên sẽ quan tâm sao? Nàng đương nhiên sẽ không quan tâm. Có nguyên rừng đào trong không gian, nàng đâu còn quan tâm chút linh lực xói mòn ấy.
Phải biết rằng, nếu Hứa Tử Yên lập tức vận chuyển tu vi, dẫn đường cho linh lực bàn đào kia sinh thành. Đó chính là luyện công, vậy hoàn toàn không cảm nhận được mùi thơm lưu nơi miệng. Một mặt thưởng thức hương vị, một mặt tăng trưởng tu vi, lúc này mới phù hợp với tài sản hiện tại của Hứa Tử Yên. Phải nói gia tài của Hứa Tử Yên hôm nay đã dồi dào hơn trước rất nhiều. Không chỉ có linh thước tu tiên giới coi là bảo vật, còn có mấy loại sinh vật nước như linh ngư, linh hà (tôm), còn có linh tuyền, hôm nay lại có thêm bàn đào ẩn chứa linh lực phong phú. Về phần đan dược và phù lục, thứ đó đối với Hứa Tử Yên mà nói càng không thiếu. Nếu như nói Hứa Tử Yên hôm nay còn có thiếu khuyết, đó chính là linh thạch. Tuy nhiên, Hứa Tử Yên chỉ cần tùy tiện luyện chút đan, chế chút phù, linh thạch sẽ không thành vấn đề.
Thấy sắc trời đã tối, Hứa Tử Yên khoanh chân ngồi bên hồ nước, lĩnh ngộ Bảo Khí quyền. Đợi nửa đêm, Hứa Tử Yên về lại sơn động, tu luyện Càn Khôn quyết. Hai canh giờ sau, Hứa Tử Yên tu luyện hoàn tất, lại nghỉ ngơi một hồi, liền rời khỏi sơn động, ngự kiếm đi về hướng phường thị Thái Huyền tông.
Trải qua một ngày phi hành, vào lúc hoàng hôn, Hứa Tử Yên tiến vào phường thị. Khi tiến vào phường thị, Hứa Tử Yên không đi Thiên Phù điếm ngay, mà tìm một khách sạn vào ở. Góp nhặt phù lục chế tác mấy ngày nay tại sơn cốc, lần này nàng đi tới phường thị, chủ yếu là muốn bán phù lục mình chế tác mấy thàng này, sau đó mua một ít túi trữ vật, để tiện cho Đào Hoa cất đồ. Kế đó tiếp tục mua một ít nguyên liệu luyện đan chế phù, cùng một ít nguyên liệu chế tác phù bảo, để trở lại sơn cốc tiếp tục nghiên cứu luyện đan cùng chế tác phù bảo.
Ngày thứ hai, Hứa Tử Yên đem ngũ phẩm phù lục mình chế tác chia ra bán cho mấy nhà. Bán được mười viên thượng phẩm linh thạch. Dùng hai mươi viên trung phẩm linh thạch trong đó mua một trăm túi trữ vật, lại dùng tám viên thượng phẩm linh thạch mua vào số lượng lớn nguyên liêu luyện đan chế phù và một ít giống dược liệu quý báu. Dược liệu thành phẩm rất quý, thế nhưng giống thì cực rẻ. Một phen xuống đây, Hứa Tử Yên bán đồ được mười viên thượng phẩm linh thạch, giờ còn một viên thượng phẩm linh thạch và tám mươi viên trung phẩm linh thạch.
Đi tới Vô Danh chú kiếm phô, Hứa Tử Yên băn khoăn mình có nên đi vào bái kiến Vô Danh một chút không. Có điều mình hiện nay vẫn chưa thể ở tại chỗ này học tập rèn kiếm với Vô Danh, hơn nữa đệ tử Thái Huyền tông chỉ khi đạt được tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười, mới có thể rời khỏi tông môn xuống núi. Hôm nay mình hiển lộ ra tu vi chỉ có Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, nếu Vô Danh hỏi đến, mình còn phải giải thích một phen. Cho nên, Hứa Tử Yên chỉ thoáng suy nghĩ, liền rời khỏi phường thị, ngự kiếm đi về hướng Đình Lam sơn mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.