Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 282: Thế giới dưới lòng đất




Mặt mũi Tư Đồ Liệt nhất thời đen thui, mà lúc này Lâm Phi Ngu tựa hồ cũng hiểu rõ rốt cuộc là tình huống gì, sắc mặt lập tức đờ ra, quy củ tông môn cực kỳ nghiêm khắc, lơ đãng trong thời gian giảng bài, dù Tư Đồ Liệt nghiêm khắc trách phạt Lâm Phi Ngu ra sao, Lâm Thượng Phong cũng không nói được lời nào.
Hứa Tử Yên nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lâm Phi Ngu không biết co giãn, lại nghĩ mình bây giờ cũng đang đứng, liền có chút đồng bệnh tương liên, trong lòng có ý thân thiết.
Lâm Phi Ngu tính ra cũng thật đáng thương, trên tu luyện căn bản không có thiên phú gì, hơn nữa một lòng một dạ đều đặt trên thuật con rối, nhưng phụ thân nàng lại không chịu từ bỏ ý định, một lòng muốn sáng tạo điều kiện tu luyện tốt cho nữ nhi của mình, sợ rằng những điều Tư Đồ Liệt truyền thụ, nàng chẳng nghe hiểu được bao nhiêu, lúc này mới đi suy xét chùy pháp rèn.
Hứa Tử Yên khẽ ho một tiếng, vẻ mặt đau khổ nhẹ giọng nói: “Phi Ngu sư tỷ, Tư Đồ trưởng lão đang hỏi ta nghe hiểu không, ta đang nói với Tư Đồ trưởng lão. Ta còn đang lĩnh ngộ những điều Tư Đồ trưởng lão giảng trước đó, phía sau căn bản không có nghe.”
Hứa Tử Yên nhắc nhở, khiến Lâm Phi Ngu lập tức tỉnh ngộ, bàn tay vẫn chắp sau lưng dựng thẳng một ngón cái với Hứa Tử Yên, sau đó mới lễ phép trả lời Tư Đồ Liệt: “Tư Đồ trưởng lão, ta vừa rồi đang chìm đắm trong lĩnh ngộ pháp quyết, nhất thời thất thần, xin trưởng lão thứ lỗi.”
Sắc mặt Tư Đồ Liệt thoáng chốc chuyển biến tốt đẹp một ít, có điều vẫn hơi hoài nghi, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có điểm nào không rõ? Nói ra để bản trưởng lão giải thích nghi hoặc cho ngươi.”
Việc này đối với Lâm Phi Ngu thì đơn giản rất nhiều, điểm không rõ, nàng đương nhiên có, còn có rất nhiều nữa là. Bèn tùy tiện lấy ra một, sắc mặt Tư Đồ Liệt lúc bấy giờ mới tốt hơn, có điều lại biến thành nhíu mày thật chặt. Bởi vì hắn phát hiện dạy Lâm Phi Ngu thật đúng là một việc tốn công tốn sức, điều nàng không hiểu, Tư Đồ Liệt thấy quá là đơn giản, đơn giản đến nỗi không biết giải thích làm sao.
Thời gian giày vò rốt cuộc tới buổi trưa, Hứa Tử Yên nói với Lâm Phi Ngu, từ nay về sau nàng sẽ không tiếp tục lên lớp. Nguyên nhân là vì nàng căn bản nghe không hiểu, còn không bằng ở trong sơn cốc nghiên cứu chuyện định hướng công kích của con rối cho tốt.
Lâm Phi Ngu nghe Hứa Tử Yên không lên lớp là để nghiên cứu vấn đề định hướng công kích của thuật con rối, đương nhiên tán thành hai tay. Vì vậy, Hứa Tử Yên từ ngày đó liền biến mất trong tầm nhìn của Lâm Phi Ngu và nhóm người Vưu Nguyệt, trải qua cuộc sống tu tiên yên bình, cũng là cuộc sống mà Hứa Tử Yên vẫn hướng tới.
Tư Đồ Liệt và Chu Đồng phát hiện Hứa Tử Yên không lên lớp nữa, trong lòng cũng chẳng nghĩ gì, ai sẽ đi quan tâm một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy chứ?
Thái Huyền tông.
Trong đại điện Thái Huyền phong. Phong chủ ngũ phong đều tụ tập đầy đủ tại đại điện. Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt âm trầm, Lâm Thượng Phong oán hận vỗ tay vịn ghế, nói: “Thế giới dưới lòng đất càng ngày càng bất ổn, nhóm tu la vực sâu càng ngày càng kiêu ngạo. Phòng tuyến trên mặt đất của phương bắc lại bị công kích mãnh liệt, suýt nữa không bảo vệ được, nếu như bị tu la vực sâu công phá phòng tuyến dưới lòng đất, đi lên mặt đất, vậy sẽ thật sự là tai nạn của tu tiên giới phương bắc.”
Phong chủ Vạn Kiếm phong Mạc Kinh Hồng ngồi ở hạ thủ mở miệng, giọng nói tựa như tiếng kim loại: “Tông chủ không cần nổi giận, phòng tuyến dưới lòng đất tuy rằng lần này đã bị công kích, nhưng tu sĩ phương bắc chúng ta xem như đang trải qua thử thách, có lẽ tu la vực sâu kia cũng chẳng tạo thành sóng to gió lớn gì. Chẳng qua bọn họ là phe công, chúng ta là phe thủ, khi tu la vực sâu tấn công bất lợi, liền thong dong thối lui, mà tu sĩ tu tiên giới chúng ta chỉ có thể bị động phòng thủ, cẩn thận khắp chốn.
Một công, một thủ, chiến hay không chiến đều phải nắm vững kẻ địch. Ta nghĩ tu sĩ tu tiên giới chúng ta liệu có nên chủ động công kích, chủ động đánh vào vực sâu, làm tu la bị thương nặng. Để cho bọn chúng từ nay về sau không dám khai mở chiến tranh nữa.”
Phong chủ Bảo Khí phong Mạc Thích Quân vội vàng nói: “Tông chủ, tu sĩ tu tiên giới chúng ta, hoàn toàn xa lạ với vực sâu. Nếu như chúng ta mạo muội tiến vào vực sâu, sợ rằng cái được không bù đủ cái mất, xin tông chủ nghĩ kỹ lại.”
Phong chủ Vạn Kiếm phong Mạc Kinh Hồng lúc này tu vi đang vướng tại bình cảnh Kết Đan kỳ tầng thứ chín, hắn rất muốn thông qua chiến đấu tìm được cơ duyên đột phá, liền nghiêm giọng nói: “Tông chủ, ta nguyện dẫn đầu đệ tử bản phong, đi vực sâu dưới lòng đất trước, làm tu la vực sâu tổn thất nặng, đổi lại trăm năm hòa bình cho tu tiên giới.”
Phong chủ Thiên Phù phong Lương Chi Động vội vàng nói: “Tông chủ, viễn chinh vực sâu há có tầm thường, các hạng vật tư hậu cần đều cần chuẩn bị, ví dụ các loại phù lục, pháp khí, đan dược, há sức một phong là Vạn Kiếm phong có thể giải quyết? Tu la vực sâu, mặc dù bị tu sĩ trên phòng tuyến của chúng ta đẩy lùi, song một khi chúng ta đơn độc thâm nhập, chắc chắn sẽ bị đại quân tu la vực sâu vây khốn, nếu chúng ta thật sự muốn chủ động xuất kích, e rằng đừng nói mỗi một phong Vạn Kiếm phong, dù toàn bộ lực lượng Thái Huyền tông cũng không đủ. Cần phải có toàn bộ lực lượng tu tiên giới phương bắc, hình thành liên quân mới có khả năng tấn công vực sâu, bằng không khó có thể đạt hiệu quả.”
“Ừ.” Lâm Thượng Phong khẽ cau mày lên tiếng, Lâm Thượng Phong làm người đứng đầu một tông, hơn nữa là từ một Bách Thảo phong không chiến lực thành công leo lên ngôi vị tông chủ, kỳ thực trong lòng cũng rất muốn làm ra một phen thành tựu kinh thiên động địa. Nếu như có thể chủ động tấn công vực sâu. Làm tu la thiệt hại nặng nề, mang đến cho tu tiên giới phương bắc trăm năm hòa bình, đây không thể nghi ngờ sẽ thỏa mãn cảm giác thành tựu cực lớn của Lâm Thượng Phong. Thế nhưng nghe phong chủ Bảo Khí phong Mạc Thích Quân và phong chủ Thiên Phù phong Lương Chi Động đều biểu thị lo lắng cùng mơ hồ phản đối, nội tâm Lâm Thượng Phong liền có chút do dự.
Lâm Thượng Phong có chút băn khoăn, bèn đưa mắt nhìn về phía phong chủ Vạn Pháp phong Ngôn Tranh chưa hề nói gì. Ngôn Tranh vẫn đang híp mắt ngồi ở chỗ kia, cảm giác ánh mắt Lâm Thượng Phong nhìn qua đây, liền mở mắt, chậm rãi nói: “Tông chủ, chúng ta tu tiên là vì cầu đại đạo, tìm trường sinh. Mà việc dùng binh là điều hại cho thiên hạ. Việc này cũng không cầu phải đi đường chính. Tu la vực sâu kia, lấy giết chóc làm thủ đoạn, cắn nuốt máu thịt làm mục đích. Công pháp tu luyện cực kỳ tà ác, nếu chúng ta chủ động xuất kích, cùng Tu La quyết chiến vào vực sâu, không chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Sợ rằng tu tiên giới phương bắc sẽ bị thương nặng, vốn dĩ phương bắc ta đã là nơi thực lực thấp nhất trên Thương Mang đại lục, sợ rằng trải qua một trận đánh kia, sẽ càng kéo dài thêm khoảng cách với các phương khác.
Nghĩ đến người tu tiên chúng ta, nguyện vọng suốt đời chính là tu đại đạo, tìm trường sinh.
Đạo của vi phu, không áp dụng cho tu sĩ tu tiên giới chúng ta với những thứ trong vực sâu được. Chúng ta xuất chinh vực sâu, có thể nói là chỉ có tiêu hao, không có thu hoạch. Cho nên sư đệ ta nghĩ, chúng ta hoàn toàn không cần phải xuất chinh vực sâu. Hôm nay tu tiên giới phương bắc chúng ta không có tranh đấu gay gắt như các vùng khác, tuy rằng hoàn cảnh tu luyện kém một chút, thế nhưng cũng là một mảnh sinh cơ bừng bừng, theo sư đệ thấy, chỉ cần chúng ta thủ chặt cửa vào vực sâu, đừng cho Tu La công lên mặt đất là được.
Nếu lần này tu sĩ thủ vệ cửa vào vực sâu tổn thương nghiêm trọng, chúng ta tiếp tục cùng các tông môn lớn nhỏ tại tu tiên giới phương bắc thương nghị một chút, các tông môn và gia tộc tiếp tục phái một ít tu sĩ tiến hành bổ sung là được. Thủ vệ cửa vào vực sâu này cũng không phải trách nhiệm của mỗi mình Thái Huyền tông chúng ta, là trách nhiệm của toàn bộ tu tiên giới phương bắc.”
Lâm Thượng Phong nghe xong Ngôn Tranh nói, trong lòng không khỏi hờn giận, nghĩ bụng: “Cầu đại đạo, tìm trường sinh. Hay cho tác phong và một câu không tranh, vậy ngươi dẹp bỏ ý đồ tranh đoạt vị trí tông chủ Thái Huyền tông đi. Mạc Kinh Hồng là muốn thông qua tấn công tu la vực sâu thu được đột phá, ngươi là nghĩ bảo tồn thực lực Vạn Pháp phong, miễn cho tổn thất quá lớn tại vực sâu. Cần gì phải tìm mấy lời đường hoàng như vậy, xem ta là trẻ con ba tuổi à?
Dù vậy điều Ngôn Tranh nói, đều là những câu của tiên gia. Ngay cả Lâm Thượng Phong thân là tông chủ, cũng không thể phản bác. Đương nhiên, nếu như Lâm Thượng Phong có tu vi Nguyên Anh kỳ, mấy phong chủ này tuyệt đối không dám ở trước mặt  Lâm Thượng Phong nói nhiều một câu.
Trong lòng Lâm Thượng Phong có chút phiền muộn, song biểu hiện ra vẫn là vẻ mặt trầm tĩnh, nghiêm giọng nói: “Mà thôi, chuyện này tạm thời gác lại đã, chờ ta đi Sáp Thiên phong, bái kiến Liễu sư thúc rồi tính tiếp.”
Ngay lúc ấy, ngoài đại điện truyền đến một giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Tông chủ không cần qua, bản tôn đã tới.”
Dứt lời, một thân ảnh đã xuất hiện trong đại điện. Từ bề ngoài nhìn xem Liễu Thanh Hàn chính là một nữ tử khoảng ba mươi tuổi, nhưng lại có một đầu tóc bạc, cử chỉ thần tình tựa băng ngọc, dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng.
Đây đúng là Liễu Thanh Hàn khi thế hệ Nguyên Anh lão tổ Thái Huyền tông ngã xuống, gặp phải Hoa Dương tông tấn công sơn môn đạt được đột phá. Liễu Thanh Hàn này xuất thân từ Vạn Pháp phong, tu luyện chính là công pháp hệ băng, không những công pháp băng hàn, mà tính tình cũng trong trẻo lạnh lùng như hàn băng, tuổi còn trẻ từng sát phạt quả đoán, không chỉ tại tu tiên giới phương bắc đánh ra tên tuổi vang dội, mà còn từng một mình đi tới vùng Trung Nguyên xa xôi, dù cuối cùng không giành được tên tuổi gì, song có thể ở tại vùng Trung Nguyên nhân tài đông đúc, du lịch hơn mười năm, cuối cùng vẫn còn sống trở về, đã đủ thấy tu vi cùng tâm chí mạnh mẽ.
Cũng vì là người như vậy, mới có thể vào giờ khắc tông môn nguy cơ, không chỉ không rối loạn, mà vẫn có thể đạt được đột phá. Bằng không hôm nay đâu còn Thái Huyền tông tồn tại? Dù Thái Huyền tông may mắn còn giữ được. E rằng cũng sẽ trở thành một tông môn nhỏ yếu, phải nhìn ánh mắt Hoa Dương tông mà sống tạm.
Lúc trước Liễu Thanh Hàn tuổi còn trẻ, đã từng nhiều lần tham gia chiến đấu bảo vệ cửa vào vực sâu dưới lòng đất, mấy lần đẩy lùi tu la công kích. Nếu nói hiện nay tại Thái Huyền tông có ai hiểu biết về tu la vực sâu nhất, không ai qua nổi Nguyên Anh tu sĩ Liễu Thanh Hàn.
Nhìn thấy Nguyên Anh tu sĩ Liễu Thanh Hàn tự mình đi tới đại điện, năm phong chủ vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy, thi lễ thật sâu với Liễu Thanh Hàn: “Bái kiến sư thúc.”
“Miễn lễ.” Liễu Thanh Hàn nhàn nhạt đáp, bước chân không ngừng đi đến chủ vị. Lâm Thượng Phong vội vàng vọt đến một bên, đem vị trí của mình tặng cho Liễu Thanh Hàn. Bản thân lại tìm một chỗ ở hạ thủ ngồi xuống.
Ánh mắt Liễu Thanh Hàn trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua trên mặt mỗi người, lạnh nhạt nói: “Ta không đồng ý xuất chinh vực sâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.