Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 27: Mắt đi mày lại




Hứa Hạo Bác có chút buồn bực rời khỏi, hắn đúng là không muốn để Hứa Tử Yên đi mạo hiểm, nhưng không thuyết phục nổi Hứa Tử Yên, chỉ đành thừa dịp đêm tối, trầm mặt rời khỏi. Có điều hắn đi tới đi lui, trong lòng lại mừng rỡ. Bởi vì hắn nghĩ đến, Hứa Tử Yên như vậy mới là một thiên tài chân chính, một thiên tài tu luyện không chỉ phải có thiên phú tu luyện, còn phải có một trái tim kiên định.
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Hứa Tử Yên mở cửa phòng, đã thấy mười chín người đứng trật tự ngoài cửa, đúng là mười chín tân đệ tử kia. Ánh mắt Hứa Tử Yên quét qua mỗi người, thấy sắc mặt mỗi người tuy có chút tiều tụy, vừa nhìn đã biết đêm qua ngủ không ngon, nhưng trong ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ kiên quyết.
Hứa Tử Yên vừa lòng gật gật đầu, dứt khoát phất tay nói: “Xuất phát!”
Trên quảng trường trung ương của gia tộc Hứa thị, Hứa Hạo Lượng đang đứng ở trên đài cao làm tổng động viên, hoa chân múa tay vui sướng, tuyên bố dào dạt tình cảm. Hứa Tử Yên dẫn theo mười chín tân đệ tử kia, đứng phía sau ngoại đường đệ tử. Nàng giả vờ giống như đang kính cẩn lắng nghe, đôi mắt lại đảo loạn khắp nơi. Chỉ thấy đứng dẫn đầu phía trước quảng trường là nhị bá Hứa Hạo Bác, tứ bá Hứa Hạo Miểu, còn có mấy người lớn tuổi, chắc đều là thúc thúc bá bá của mình.
Bởi vì mặt đều hướng về trời cao, nên Hứa Tử Yên không nhìn thấy gương mặt của mấy vị thúc thúc bá bá này, có điều dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nhất định là vẻ mặt khó chịu. Ánh mắt lại quét tới các đệ tử trên quảng trường, nhìn thấy một đám đệ tử, bất kể là nội đường hay ngoại đường, đều có vẻ mặt nghiêm túc, tay để xuôi mà đứng.
Đột nhiên, trong ánh mắt Hứa Tử Yên lóe lên ý cười, bởi vì nàng thấy được Hứa Lân trong đội ngũ nội đường. Lúc này thân thể Hứa Lân đứng thẳng tắp, nhưng cặp mắt lại rất không thành thật, cứ xoay vòng vòng chuyển lung tung. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hứa Lân đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó hai người đều cười thầm.
Ánh mắt hai người vừa chạm liền thu lại, giống như chẳng có chuyện gì nhìn thoáng qua phía trên đài cao, vừa thấy Hứa Hạo Lượng vẫn đang nói không ngừng, hai người lại đưa mắt len lén nhìn quanh mọi nơi. Quan sát một vòng, Hứa Tử Yên liền cảm thấy chả có gì thú vị, một đám đệ tử giống như người gỗ đứng ở nơi đó, trên mặt ngoại trừ nghiêm túc, thì chẳng có chút biểu tình nào khác.
Ánh mắt xẹt qua trên người một loạt đệ tử, trong lòng thầm nghĩ, không biết Hứa Lân kia hiện tại có bộ dạng thế nào? Vừa rồi thấy dáng vẻ lấm la lấm lét của hắn, thật sự quá buồn cười. Ánh mắt không nhịn được lại nhìn tới phương hướng Hứa Lân, vừa nhìn Hứa Tử Yên liền không khỏi hoảng hốt, chỉ thấy Hứa Lân đang đứng ở đó trợn tròn mắt, ngay cả chớp cũng không chớp nhìn mình.
Thấy Hứa Tử Yên quay sang nhìn hắn, Hứa Lân chớp chớp mắt với nàng, làm một cái mặt quỷ. Hứa Tử Yên nhịn không được thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, cố gắng nén cười, trừng mắt với hắn, sau đó nhìn về phía Hứa Hạo Lượng đang nói chuyện trên đài cao bĩu môi.
Hứa Lân tỏ vẻ hết nói nổi lặng lẽ nhún vai, dùng ngón tay lén chỉ chỉ Hứa Tử Yên, ý là chẳng phải muội cũng không nghe đó sao? Mắc gì nói ta?
Hứa Tử Yên nhíu nhíu mày, thầm nghĩ, ngày đó thấy hắn tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng, thật không ngờ bướng bỉnh như vậy. Vì thế, trong lòng Hứa Tử Yên liền nổi lên ý chọc ghẹo, bèn hơi ngồi thấp người, giấu mình sau hàng người phía trước, để Hứa Hạo Lượng trên đài cao không thấy được mình. Sau đó hơi quay đầu, cứ chăm chú nhìn chằm chằm Hứa Lân không tha.
Hứa Lân lúc đầu còn tỏ vẻ không quan tâm, quay sang trừng mắt nhìn Hứa Tử Yên, dần dần lại bị Hứa Tử Yên nhìn đến nỗi mất tự nhiên, ánh mắt lập tức rời khỏi Hứa Tử Yên, tuần tra khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được đón lấy ánh mắt Hứa Tử Yên. Lần này hắn đã hạ quyết tâm, cũng bắt chước Hứa Tử Yên cúi thấp thân mình hơi ngồi xổm xuống một chút, sau đó dùng ánh mắt không hề chớp trừng Hứa Tử Yên. Hai người giống như một đôi gà chọi, ai cũng không chịu thua trừng mắt đối phương.
Hứa Hạo Lượng ở trên đài cao nói dông nói dài, nhưng phía dưới lại chẳng có phản ứng gì, chỉ trưng vẻ mặt nghiêm túc đứng đó. Những người này đương nhiên không có phản ứng gì, người lần này bị phái ra cũng không phải thủ hạ của Hứa Hạo Lượng, trong lòng mọi người đều biết là chuyện thế nào. Đã không thể phản kháng, vậy mọi người chỉ đành bảo trì trầm mặc.
Hứa Hạo Lượng nói nửa ngày, lần đầu tiên làm người đại diện gia tộc phát biểu, vô cùng hưng phấn, liền nói một tràng dài liên miên không ngừng không nghỉ. Nhưng đợi đến khi hắn phát hiện phía dưới im ắng, mới phát hiện mình có chút hưng phấn quá mức, nên cũng mất hứng ngừng lại.
Hắn vừa ngừng lại, toàn bộ quảng trường trung ương bỗng chốc yên tĩnh, làm Hứa Tử Yên và Hứa Lân hoảng hốt. Hai người vội vàng quay đầu, đứng thẳng thân mình, vẻ mặt nghiêm túc đứng ở nơi đó, ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn Hứa Hạo Lượng trên đài cao.
Lúc này Hứa Hạo Lượng cũng biết vừa rồi mình nói toàn mấy lời vô nghĩa, liền bắt đầu nghiêm túc dặn dò một vài chuyện, dù sao nếu gia tộc của mình không bảo vệ được Thông U cốc, về sau Hứa gia ở Trung Đô thành cũng không còn cách nào lăn lộn nữa.
Hứa Tử Yên và Hứa Lân thấy Hứa Hạo Lượng lại bắt đầu nói chuyện, hai người liền quay sang nhìn nhau. Thấy đối phương cũng nhìn mình, cả hai đều cười thầm. Hứa Lân trông thấy đôi môi Hứa Tử Yên nhếch thành một đường cong, trên mặt mỉm cười, một đôi mắt mê người to tròn cong thành hình trăng khuyết, tim không khỏi đập thình thịch, trên mặt bất giác đỏ lên.
Lúc này, Hứa Hạo Lượng cuối cùng cũng nói xong, trên quảng trường trung ương, năm trăm nội đường đệ tử và năm trăm ngoại đường đệ tử dưới sự dẫn dắt của đám người Hứa Hạo Bác đi ra khỏi cửa thành tiến về Thông U cốc.
Vừa ra khỏi cửa thành không xa, đã nhìn thấy trên quan đạo phía trước có ba đội ngũ đang đứng. Hứa Tử Yên đưa mắt nhìn lại, thấy giữa đội ngũ trên quan đạo dựng thẳng một lá cờ lớn, trên cờ viết chữ ‘Lý’, Hứa Tử Yên vừa thấy đã biết đây là đội ngũ của phủ thành chủ. Giữa đội ngũ bên trái quan đạo dựng thẳng một lá cờ lớn, mặt trên viết chữ ‘Tiêu’, là đội ngũ Tiêu gia. Giữa đội ngũ bên phải quan đạo cũng dựng thẳng một lá cờ lớn, mặt trên viết chữ ‘Ngô’, là đội ngũ Ngô gia.
Tam gia này đương nhiên không phải do gia chủ xuất chinh, đều người đứng thứ hai trong gia tộc dẫn đội. Dẫn đội phủ thành chủ là đệ đệ của thành chủ Lý Vạn Bằng, Lý Vạn Bảo. Dẫn đội Tiêu gia là nhị đệ của Tiêu Như Quy, Tiêu Như Tinh; dẫn đội Ngô gia là tam đệ của Ngô Mông, Ngô Việt.
Lý Vạn Bảo, Tiêu Như Tinh và Ngô Việt đang đứng trên quan đạo nói cười, thỉnh thoảng lại nhìn về phương hướng cửa thành, vừa nhìn đã biết là đang chờ đội ngũ Hứa gia ra khỏi thành.
Đến lúc thấy Hứa Hạo Bác dẫn theo đội ngũ đi ra từ cửa thành, trên mặt ba người lập tức hiện lên nụ cười giả dối, cười lớn bước tới đón Hứa Hạo Bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.