Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 252: Trở thành nữ nhân xấu xa




Nghĩ đến đây, tinh thần Hứa Tử Yên chấn động, ở từng quầy hàng chọn lựa cẩn thận. Lần tuyển chọn này, vậy mà để nàng chọn ra không ít thảo dược có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược. Hơn nữa giá rất vừa phải, nhưng điều khiến Hứa Tử Yên hứng thú nhất là, số thảo dược này rõ ràng vừa mới đào ra không lâu, trên thảo dược còn mang theo hoạt tính rõ ràng. Hứa Tử Yên chợt lóe suy nghĩ, không biết số thảo dược này gieo trồng trong Tử Yên Không gian của mình có thể sống lại hay không.
Hứa Tử Yên hận không thể lập tức tiến vào Tử Yên không gian đi thử một chút, song bây giờ rõ ràng là không thể. Vì thế, Hứa Tử Yên bắt đầu càn quét thảo dược có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược trở lên. Dù Hứa Tử Yên trước mắt chỉ có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược, song có thể gieo trồng số thảo dược này trong không gian của mình, Hứa Tử Yên liền mặc kệ xem bản thân có thể dùng được hay không, cứ mua trước rồi tính.
Đợt mua sắm này của nàng, chỉ một canh giờ ngắn ngủi mà đã tiêu phí hết hạ phẩm linh thạch không còn một viên. Có điều, làm Hứa Tử Yên mừng rỡ là, tám vị thảo dược cần cho An Hồn đan, bị nàng mua được ba loại, mà còn mua bằng giá rẻ nữa.
Tâm trạng hiện giờ của Hứa Tử Yên khá tốt, tâm trạng buồn bực lúc sáng ở Thái Huyền tông đã ném ra sau đầu, vui tươi hớn hở tiếp tục đi theo dòng người, ánh mắt không ngừng đảo qua quầy thảo dược.
Đột nhiên, ánh mắt Hứa Tử Yên bỗng sáng ngời, nàng lại phát hiện một vị thảo dược luyện chế An Hồn đan, đó là một loại thảo dược gọi là Cách Hỏa thảo. Hứa Tử Yên dừng bước, ngồi xổm xuống cầm lấy một gốc cây Cách Hỏa thảo cẩn thận ngắm nghía, quả nhiên giống như miêu tả trong truyền thừa. Ánh mắt đảo qua, vẻn vẹn có chín cây Cách Hỏa thảo đặt trên quầy hàng. Ngẩng đầu nhìn lên chủ quán, là một vị thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, bèn nhẹ giọng hỏi: “Thảo dược này bán thế nào?”
Thiếu niên kinh ngạc nhìn Hứa Tử Yên, rồi đưa tay chỉ vào cây thảo dược trong tay Hứa Tử Yên hỏi: “Ngươi nói chính là cây Hồng Nương Tử này?”
“Hồng Nương Tử?” Hứa Tử Yên chợt sửng sốt, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ cây thảo dược này không phải Cách Hỏa thảo, là mình nhận lầm?”
Lại cẩn thận ngắm nghía một lượt, thậm chí đặt cây thảo dược dưới mũi ngửi thử, cuối cùng xác định đây là Cách Hỏa thảo bản thân muốn tìm, có thể là cách gọi khác nhau. Bèn ngẩng đầu nhìn thiếu niên đối diện kia, làm Hứa Tử Yên kinh ngạc là, nàng rõ ràng từ trong mắt thiếu niên nhìn ra một tia chán ghét, liền khó hiểu hỏi: “Cái này kêu là Hồng Nương Tử?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không biết?” Ánh mắt thiếu niên biến mất tia chán ghét kia, ngược lại lộ vẻ tò mò.
“Không có tên nào khác?” Hứa Tử Yên vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Không có.” Thiếu niên mơ hồ lắc đầu, khó hiểu nhìn Hứa Tử Yên.
Đúng lúc này, ngay sau lưng Hứa Tử Yên truyền đến một giọng nói khinh thường của nữ tử: “Bộ dạng thuần khiết như thế, thật không ngờ cũng là một kẻ bàng môn tả đạo.”
Hứa Tử Yên quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp, đang khoanh tay nhìn mình, trong mắt không chút nào che giấu vẻ chán ghét. Hứa Tử Yên không biết đối phương vì sao nói bản thân như vậy, cẩn thận đánh giá đối phương. Thấy đối phương ăn mặc có vẻ thật mộc mạc, lại hiện ra một loại cao quý. Mặc dù là nữ tử, lại anh mi lãng mục, một thân quần áo xanh đen, tư thế oai hùng hiên ngang.
Nàng kia thấy Hứa Tử Yên quay đầu nhìn phía nàng, đôi mắt đẹp trừng lên, mở miệng quát: “Ngươi là đệ tử nhà nào, mua Hồng Nương Tử này là muốn đi làm chuyện xấu gì?” Rồi vươn ngón tay ngọc thon dài chỉ Hứa Tử Yên nói: “Nhìn ngươi chưa tới hai mươi tuổi, tu vi cũng đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu. Ngươi có phải là tới tham gia Thái Huyền tông khai sơn thu đệ tử? Có điều ta khuyên ngươi vẫn nên rời đi đi, chỉ xem từ việc ngươi mua Hồng Nương Tử, tâm tính ngươi liền không phù hợp yêu cầu của Thái Huyền tông, Thái Huyền tông sẽ không thu ngươi làm đệ tử.”
Hứa Tử Yên nghe xong không khỏi cảm thấy buồn cười, đoán rằng vị nữ tử trước mắt đây hẳn là đệ tử phong nào của Thái Huyền tông, có lẽ còn là chân truyền đệ tử linh tinh gì đó. Trong mắt chợt lóe sắc xanh, tu vi nữ tử kia lập tức thể hiện trong mắt Côn Bằng. Hứa Tử Yên không khỏi hơi nhíu mày một cái, bởi vì nàng phát hiện tu vi đối phương cùng lắm là Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba. Chừng này tuổi mà chỉ có tu vi cỡ ấy, chắc không phải chân truyền đệ tử Thái Huyền tông rồi.
Đảo mắt, nhìn tu sĩ trung niên đứng cạnh nữ tử, sắc mặt màu mận chín, khí chất ung dung, không giận tự uy.
Hứa Tử Yên quay đầu nhìn thiếu niên bên quầy hàng, thấy hắn cũng là vẻ mặt xấu hổ đứng ở nơi đó. Hứa Tử Yên ngẫm nghĩ, bản thân mới tới tu tiên giới, vẫn đừng gây chuyện thì hơn. Mau chóng mua xong số thảo dược này, bản thân còn phải tiếp tục đi nhìn xem có các loại phối dược khác của An Hồn đan hay không. Cho nên không để ý tới nữ tử kia mà thu chín cây Cách Hỏa thảo trên quầy hàng lại, bình thản hỏi: “Chín cây thảo dược này ngươi tính bán bao nhiêu?”
Thiếu niên nhìn thoáng qua nữ tử đứng sau Hứa Tử Yên, nhỏ giọng nói: “Ngươi chỉ cần đưa một viên hạ phẩm linh thạch, số này ngươi đều lấy hết đi.”
“Rẻ vậy?” Hứa Tử Yên nghĩ bụng: “Vừa rồi bản thân mua ba loại phối dược An Hồn đan, tuy rằng không đắt, nhưng cũng không rẻ như vậy.”
Trong lòng nghĩ thế, liền thu chín cây Cách Hỏa thảo vào trong túi trữ vật, sau đó chuẩn bị đưa đối phương một viên hạ phẩm linh thạch. Vừa xem trong túi trữ vật, trên mặt không khỏi xấu hổ, hạ phẩm linh thạch trên người nàng đều đã tiêu hết. Lúc này vòng trữ vật và túi trữ vật chỉ còn lại thượng phẩm linh thạch và trung phẩm linh thạch. Nhìn bộ dạng thiếu niên đối diện, cũng không phải người có thể thối trung phẩm linh thạch, trong lúc nhất thời khó xử đứng tại chỗ.
Mà nữ tử đứng sau Hứa Tử Yên, thấy Hứa Tử Yên căn bản không để ý tới bản thân, hơn nữa sau khi mình nói xong, vẫn cứ thu chín cây Hồng Nương Tử kia, bèn lớn tiếng quát: “Thật sự không có thuốc chữa, hôm nay có ta ở đây, liền không cho phép ngươi cầm vật này đi hại người.”
Nghe xong nữ tử kia nói, Hứa Tử Yên có hơi tức giận, bản thân mua thảo dược của mình, tự dưng đâu ra một nữ tử xen vào việc người khác. Vì thế lạnh lùng đáp trả: “Vị tiên tử này, ta mua đồ của ta, liên quan gì tới ngươi?”
Nữ tử kia bị Hứa Tử Yên hỏi ngược lại sửng sốt, cắn môi nói: “Dù sao hôm nay ta cứ không cho phép nữ nhân xấu xa như ngươi mua thứ hại người đó.”
“Cái này… sao lại là thứ hại người?” Hứa Tử Yên đơ ra nhìn nữ tử kia, trong lòng dâng lên một cỗ phẫn nộ, thần sắc trên mặt hết sức khó coi.
Nữ tử kia nghe lời Hứa Tử Yên nói, nét mặt sửng sốt, tiếp đó vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Chẳng lẽ ngươi mua thảo dược này không phải vì luyện chế Mê Hồn đan? Không phải hại người thì là gì?”
Lúc bấy giờ người chung quanh đều nghe thấy cuộc đối thoại giữa Hứa Tử Yên và nữ tử kia, một đám đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Hứa Tử Yên. Đặc biệt thấy Hứa Tử Yên xinh đẹp, có mấy tu sĩ ánh mắt rõ ràng hơi mờ ám.
Nam tử trung niên đứng bên cạnh nữ tử, bắt gặp Hứa Tử Yên sững sờ, trong đầu chợt lóe suy nghĩ, cười ha hả nói với Hứa Tử Yên: “Tiểu nữ nói năng lỗ mãng, tiểu hữu không cần để ý.”
Tuy trong lời nói ra vẻ trách mắng, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, hắn rất cưng chiều nữ tử kia, giữa mi mày tràn ngập từ ái.
Nữ tử kia không phục nói: “Con lại không có nói sai. Nàng còn trẻ đã nhập bàng môn tả đạo, con là đang giúp nàng.”
Hứa Tử Yên chẳng có tâm tình đi để ý tới nữ tử kia nói cái gì, mà nhanh chóng xem xét trong truyền thừa bản thân một lần, phát hiện loại Cách Hỏa thảo này có thể phối chế thành ba loại đan dược. Một loại là thất phẩm đan dược An Hồn đan, một loại là tứ phẩm đan dược Dung Hồn đan, loại thứ ba chính là nhị phẩm đan dược Mê Hồn đan theo lời vị nữ tử kia. Mà Mê Hồn đan, tên như ý nghĩa, chính là mê hoặc thần trí con người, là một loại đan dược phẩm cấp mặc dù không cao, lại thật tà ác. Kể từ đó, nữ tử kia cũng không phải cố tình gây sự, Hứa Tử Yên trong khoảng thời gian ngắn ngược lại không biết phải làm sao.
Hứa Tử Yên không khỏi cười khổ không thôi, thật hiển nhiên bản thân bị người ta hiểu lầm. Hơn nữa xem ra vị nữ tử trước mắt này là một người quá dư thừa chính nghĩa. Mà mình cũng không muốn nhiều chuyện, chỉ mong mau chóng hoàn thành giao dịch với vị chủ quán rồi rời khỏi nơi này. Vì thế không để ý tới nữ tử kia, mà chuyển hướng sang hỏi thiếu niên: “Vị sư huynh này, hạ phẩm linh thạch của ta đã dùng hết, không biết chỗ ngươi có thể lấy vật đổi vật hay không?”
Thiếu niên kia hơi nhíu mày, hỏi lại: “Không biết ngươi muốn dùng cái gì trao đổi?”
Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ, một viên hạ phẩm linh thạch có thể đổi ra thảo dược, đương nhiên không cần đan dược cao cấp gì, liền từ trong túi trữ vật lấy một viên Uẩn Linh đan cầm trong tay xòe ra trước mắt thiếu niên.
Người chung quanh thấy bộ dạng thần thần bí bí của Hứa Tử Yên, đều đưa mắt nhìn phía bàn tay Hứa Tử Yên. Khi thấy là một viên Uẩn Linh đan, trong đám người vang lên một trận cười nhạo. Thiếu niên bán hàng cũng hơi cau mày, chợt nhớ tới Hồng Nương Tử không phải thượng cấp thảo dược gì, lại ngó nữ tử đứng sau Hứa Tử Yên như hổ rình mồi nhìn mình, đành vươn năm ngón tay nói: “Cần năm mươi viên Uẩn Linh đan.”
Hứa Tử Yên nghe xong sửng sốt, thầm nghĩ: “Đan dược này thật đúng là không đáng giá tiền.”
Có điều nghĩ lại, Uẩn Linh đan ở thế tục giới là đan dược thông dụng, đến tu tiên giới đương nhiên không phải vật giá trị gì. Từ trong túi trữ vật lấy ra một lọ Uẩn Linh đan, phân ra năm mươi viên bỏ vào một cái bình ngọc, đưa cho thiếu niên đối diện, sau đó xoay người tính rời khỏi.
Nam tử trung niên đứng bên cạnh nữ tử kia, lúc Hứa Tử Yên lấy ra Uẩn Linh đan, cũng giống mọi người không thèm để ý, song thời điểm ánh mắt hắn xẹt qua viên Uẩn Linh đan kia, chợt nhanh chóng đảo lại. Ánh mắt phút chốc sáng ngời, hít thật sâu một hơi, một mùi hương đan dược được hít vào trong phổi, nam tử trung niên liền nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên, thầm nghĩ: “Phẩm chất đan dược thật tinh thuần, chẳng lẽ là do cô nhóc trước mắt này tự mình luyện chế ra? Hay là sau lưng nàng còn có luyện đan sư lợi hại?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.