Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 240: Thị thiếp




“Đây là linh…”
“Suỵt…” Hứa Tử Yên vươn ngón trỏ dựng thẳng trước miệng, khẽ ‘suỵt’ một tiếng. Đám người Hứa Kỳ cũng đều lập tức phản ứng lại, một đám tựa như hóa trộm bỗng chốc khép chặt miệng, lấm la lấm lét nhìn quanh bốn phía.
Hứa Tử Yên liền buồn cười một trận, nhỏ giọng nói: “Đây nữ tiên truyền thụ ta công pháp lưu cho ta, không có bao nhiêu, cho nên chỉ có thể cho các ngươi mỗi người mười viên. Các ngươi phải cố gắng giữ gìn, chính là cái gọi không được để lộ tài, đừng cho sư huynh đệ trong tông môn tương lai của các ngươi phát hiện.”
Mỗi người đều vội vàng thu cái túi kia vào trong túi trữ vật, sau đó thận trọng gật đầu, ánh mắt nhìn phía Hứa Tử Yên tràn ngập cảm kích.
Sau khi trở về từ nhà Hứa Lam, Hứa Tử Yên không chế tác phù lục nữa. Nàng đã chừa lại cho mình rất nhiều phù lục, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn hẳn là đủ dùng. Mấy ngày còn lại, Hứa Tử Yên chuẩn bị lắng đọng tu vi bản thân, xem thử có thể đột phá trụ cột Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư trung kỳ hay không.
Về phần phù bảo, có Liễu Nhất Thanh ngay bên cạnh, Hứa Tử Yên cũng không tiện tiếp tục làm thí nghiệm, đành phải tạm thời từ bỏ. Kế hoạch ban đầu là khi rời đi gia tộc để lại cho gia tộc vài tấm phù bảo cũng liền thất bại.
Một ngày này, Hứa Tử Yên đang ở trong phòng tu luyện, chợt nghe trên bầu trời ngoài phòng có tiếng phi kiếm xé gió. Ngay sau đó bỗng nghe thấy tiếng Liễu Nhất Thanh quát lớn: “Người nào?”
“Ta là Hứa Kỳ, muốn gặp Tử Yên muội muội.” Bên ngoài vang lên giọng nói hoảng loạn của Hứa Kỳ.
Hứa Tử Yên nghe ra từ giọng nói Hứa Kỳ rõ ràng đã có chuyện phát sinh, liền vội xuống giường, đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Vừa đi ra cửa phòng, đã thấy vẻ mặt Hứa Kỳ hốt hoảng đứng ở nơi đó, đối diện hắn là Liễu Nhất Thanh lạnh lùng đứng.
“Xảy ra chuyện gì?” Hứa Tử Yên gấp giọng hỏi.
Hứa Kỳ nhìn thoáng qua Liễu Nhất Thanh, thần sắc liền có hơi do dự.
Hứa Tử Yên ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng lẽ có liên quan đến Thái Huyền tông. Nhưng bản thân đã là đệ tử Thái Huyền tông, nếu lúc này để Liễu Nhất Thanh rời đi, tất phải đắc tội đối phương từ đây, cho nên Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi: “Kỳ ca ca, nói đi, kết quả là chuyện gì?”
“Là… là Lam muội muội đã xảy ra chuyện.”
“Lam tỷ tỷ? Nàng xảy ra chuyện gì?” Hứa Tử Yên sốt ruột, lao đến bên Hứa Kỳ, cầm cánh tay Hứa Kỳ gấp rút hỏi.
“Là… một chân truyền đệ tử Thái Huyền tông gì đó, gọi là Hạ Kiệt, hắn chạy đến Hứa gia chúng ta, muốn thu Lam muội muội làm thị thiếp. Lam muội muội không chịu, hắn muốn cưỡng ép. Tới lúc sau cha ta nói có tu sĩ Thái Huyền tông ở Hứa gia, hắn mới thoáng thu liễm một chút, bảo bọn ta kêu tu sĩ đó đi ra ngoài gặp hắn.”
Sắc mặt Hứa Tử Yên phút chốc biến đổi, sắc mặt Liễu Nhất Thanh thì trầm xuống.
Hứa Tử Yên gấp giọng hỏi: “Kỳ ca ca. Hạ Kiệt gì kia, làm sao có thể biết Lam tỷ tỷ?”
“Lam muội muội hôm nay đi ra ngoài mua đồ, trùng hợp bị Hạ Kiệt kia bắt gặp, liền muốn thu Lam muội muội làm thị thiếp. Lam muội muội không chịu, hắn liền dây dưa không ngừng. Khi nghe nói Lam muội muội là đệ tử Hứa gia, thì càng trở nên kiêu ngạo, nói là muốn đến Hứa gia, tự mình đòi người với phụ thân. Có lẽ đoán phụ thân cũng không dám không cho, cho nên hắn liền theo Lam muội muội cùng đi tới nhà chúng ta.”
“Thị thiếp?” Hứa Tử Yên không khỏi thầm cười lạnh. “Đó căn bản chính là đồ chơi của nam nhân. Thái Huyền tông? Đệ tử Thái Huyền tông là có thể dùng thế áp người ư?”
Hứa Tử Yên quay đầu nhìn Liễu Nhất Thanh bên cạnh đồng dạng âm trầm, nghiêm túc hỏi: “Liễu sư tỷ, Hạ Kiệt kia là kẻ nào?”
Sắc mặt Liễu Nhất Thanh có chút nặng nề, trầm giọng nói: “Hạ Kiệt là chân truyền đệ tử trẻ tuổi nhất của Vạn Pháp phong, năm nay hai mươi hai tuổi, một thân tu vi cũng đã đạt tới Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy, được xem là đệ nhất thiên tài Vạn Pháp phong. Chỉ là người này háo sắc, liên tiếp bị phong chủ Vạn Pháp phong quở trách. Ngặt nỗi hắn lại là một thiên tài trăm năm hiếm gặp, được Thái Huyền tông coi trọng, cho nên mỗi lần đều trách phạt không nặng. Huống hồ trong mắt mấy trưởng bối kia, háo sắc cũng không tính là khuyết điểm gì. Nếu không phải sợ hắn bị thương thân mình, e rằng bọn họ cả quản đều sẽ không quản.”
Nói tới đây, Liễu Nhất Thanh thân là nữ tử cũng lộ ra vẻ mặt tức giận, hung hăng nhổ một phát, mới nói tiếp: “Một năm trước, vào lúc Nguyên Anh lão tổ Thái Huyền tông còn chưa ngã xuống, Hoa Dương tông còn chưa tấn công Thái Huyền tông, hắn liền rời khỏi Thái Huyền tông đi Thương Mang sơn mạch thử luyện. Có lẽ là hắn vừa mới ra khỏi Thương Mang sơn mạch, vì vậy hắn có khả năng còn chưa biết chuyện Thái Huyền tông xảy ra trong một năm này.”
Hứa Tử Yên lâm vào trầm tư, không cần hỏi Hứa Tử Yên cũng biết, sự khác biệt giữa chân truyền đệ tử và phổ thông đệ tử. Liễu Nhất Thanh không thuộc một phong với Hạ Kiệt, nhưng dựa vào thân phận nội môn phổ thông đệ tử, Liễu Nhất Thanh dám cùng chân truyền đệ tử cứng rắn kháng cự sao? Tuy rằng tu vi Liễu Nhất Thanh trước mắt so với Hạ Kiệt kia cao hơn. Có điều, nhìn vẻ mặt âm trầm của Liễu Nhất Thanh, tin rằng trong lòng nàng lúc này cũng hết sức rối rắm.
Đúng là Liễu Nhất Thanh đang rối rắm vô cùng. Theo lý thuyết nàng và Hạ Kiệt kia cùng là tu sĩ Thái Huyền tông, song lại khác phong. Nếu Hạ Kiệt không phải chân truyền đệ tử, Liễu Nhất Thanh căn bản không có gì phải đắn đo, trực tiếp chỉ bằng tu vi bản thân, nói cho đối phương, Hứa gia là bản thân che chở, đuổi đối phương đi.
Mà đối phương lại là chân truyền đệ tử Vạn Pháp phong, kể cả tu vi bây giờ của hắn không cao bằng mình, trong số năm chân truyền đệ tử Vạn Pháp phong cũng là tu vi thấp nhất. Nhưng người ta vừa trẻ tuổi, vừa có tiềm lực vô hạn. Chẳng may bản thân thật sự đắc tội đối phương, cuộc sống tương lai ở Thái Huyền tông sẽ tốt nổi sao?
Kỳ thực, Liễu Nhất Thanh lo lắng không phải vì sợ đắc tội Hạ Kiệt. Mà là Hứa Tử Yên rốt cuộc có đáng cho bản thân được ăn cả ngã về không đi theo hay không. Nàng đem Hạ Kiệt và Hứa Tử Yên đặt lên bàn cân, không ngừng cân nhắc.
Hứa Kỳ nhìn Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên nhìn Liễu Nhất Thanh. Hứa Tử Yên biết, chuyện này muốn bình an vượt qua, liền hoàn toàn dựa vào thái độ của Liễu Nhất Thanh. Bởi vì ở Hứa gia, ngoại trừ Liễu Nhất Thanh, không ai có tu vi có thể ép trụ Hạ Kiệt kia. Nhưng Liễu Nhất Thanh sẽ lựa chọn ủng hộ mình sao?
“Hạ Kiệt hai mươi hai tuổi, Hứa Tử Yên mười sáu tuổi.” Liễu Nhất Thanh cấp tốc tính toán trong lòng.
“Hạ Kiệt Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy, Hứa Tử Yên Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu.
Hạ Kiệt rất có thiên phú về pháp thuật, thiên phú pháp thuật của Hứa Tử Yên chưa biết, trái lại Hứa Tử Yên cực kỳ có thiên phú chế phù.
Hạ Kiệt là chân truyền đệ tử Vạn Pháp phong, không có quan hệ gì với mình, mà bản thân cùng Hứa Tử Yên đều là đệ tử Thiên Phù phong.
Trước mắt, Hạ Kiệt chẳng phải là người có tu vi cao nhất Vạn Pháp phong, mà chế phù thuật của Hứa Tử Yên cũng đã đạt tới cảnh giới ngang với đại sư huynh Hỏa Vũ.”
Cuối cùng lòng Liễu Nhất Thanh rốt cuộc nghiêng về phía Hứa Tử Yên.
“Đây có lẽ là trời cao cho mình cơ duyên, mình không thể để nó vụt khỏi tay mình.”
Liễu Nhất Thanh nghĩ rõ ràng tất cả, ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên, kiên quyết nói: “Hứa sư muội, ta và các người cùng đi. Tuy rằng Hạ Kiệt là chân truyền đệ tử, ta hiện tại cũng không sợ hắn.”
Lời của nàng rõ ràng biểu lộ ý tứ, thì phải là, ta hiện tại không sợ hắn, nhưng tương lai khẳng định sẽ bị Hạ Kiệt siêu việt hơn. Đến lúc đó, liền xem Hứa Tử Yên che chở nàng thế nào. Đây cũng là truyền đạt ý tứ cho Hứa Tử Yên. Liễu Nhất Thanh ta về sau chính là người của ngươi, giờ ta khiêng giùm ngươi chuyện này, tương lai ngươi công thành danh toại, thì hãy nhớ che chở ta.
Hứa Tử Yên thông minh nhanh nhạy đương nhiên hiểu rõ ý của đối phương, nàng chỉ trầm mặc, nghiêm túc gật đầu với Liễu Nhất Thanh. Đồng thời tự nhủ trong lòng: “Liễu sư tỷ, hôm nay tỷ ra mặt thay ta, ngày khác ta cũng nhất định ra mặt cho tỷ.”
Thời tiết đã tới giữa hạ, mặc dù là phương bắc, cũng đã bắt đầu nóng bức. Toàn bộ Hứa gia một mảng xanh ngắt. Gió nhẹ thổi qua, mang đến một trận mát mẻ. Từng đám mây trắng bay vờn trên bầu trời xanh thẳm. Mọi thứ tựa hồ đều tốt đẹp như vậy.
Lúc này, Hạ Kiệt, Hứa Hạo Nhiên và một vài trưởng lão, hơn nữa Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam cũng đi cùng, đang đứng tại quảng trường nội đường, ở bốn phía quảng trường là gần ngàn nội đường đệ tử.
Hạ Kiệt với Hứa Hạo Nhiên sóng vai mà đi, quay đầu hơi cười nói với Hứa Hạo Nhiên: “Không tệ, tu luyện trường của Hứa gia các ngươi quy mô quá nhỏ, được cái tính ra cũng chỉnh tề. Không bằng mọi người luyện xem, để ta chỉ điểm cho.”
Hạ Kiệt vừa nói xong liền đưa mắt tới Hứa Lam cách đó không xa. Hứa Lam đi theo sau Hứa Thiên Lang, một thân trang phục màu trắng, lộ ra đường cong lả lướt. Mái tóc ở trong gió khẽ phiêu đãng, hé ra gương mặt nhút nhát khi gặp người, cộng thêm một tấm áo choàng theo gió phất phới, thoắt ẩn thoắt hiện thân thể thanh xuân trong lớp áo choàng, trông càng thêm mê người. Hạ Kiệt nghĩ tới người đẹp về sau thuộc về bản thân, là có thể ôm mỹ nhân vào lòng, trong khoảng thời gian ngắn chợt nổi lên ham muốn.
Kỳ thực, Hạ Kiệt căn bản không phải muốn xem đệ tử Hứa gia biểu diễn, hắn là muốn nhìn Hứa Lam biểu diễn. Thuận tiện chỉ điểm Hứa Lam một cái, để nàng sùng bái bản thân. Hắn chỉ hận không lúc này Hứa gia không có ai, để có thể lấy đất làm giường, lấy trời làm màn, cùng Hứa Lam dã chiến một phen. Có điều hắn dù sao cũng là chân truyền đệ tử Thái Huyền tông, trong lòng có thích Hứa Lam đi chăng nữa, tóm lại cũng chỉ là thích. Có lẽ một năm giết chóc ở Thương Mang sơn mạch, khiến trái tim của hắn có một ít rung động, nhưng vẫn chưa đủ trình độ dao động đến chủ tâm.
Hứa Hạo Nhiên nghe xong lời Hạ Kiệt nói, làm sao còn không biết tâm tư hắn ta. Hắn biết con mình đã đi tìm Hứa Tử Yên, hơn nữa hắn còn biết bên cạnh Hứa Tử Yên có một tu sĩ Thái Huyền tông, cho nên liền hàm hồ nói: “Thượng tiên quá khen, Hứa gia chúng ta chính là một cái tiểu gia tộc ở thế tục giới, đệ tử cũng đều là một số người lên không được mặt bàn. Nào so được với tuấn tài của Thái Huyền tông.”
Mặt Hạ Kiệt chìm xuống, hắn rõ ràng nhìn ra Hứa Hạo Nhiên đang từ chối. Nội tâm thật bất mãn, dựa vào thân phận chân truyền đệ tử của mình ở Thái Huyền tông, muốn một nữ đệ tử Hứa gia ngươi, Hứa gia ngươi còn dám ra sức khước từ, thật là nể mặt chút mà đã lên mặt. Trong lòng hắn cảm thấy một đệ tử gia tộc thế tục giới, chỉ cần bản thân mở miệng, còn không phải vui mừng đưa nữ tử kia đến trước mặt mình. Kết quả hiện tại thật đúng là hắn không ngờ đến.
Hứa Lam tránh sau lưng Hứa Thiên Lang, chỉ cúi đầu, vẻ mặt hết sức sốt ruột, thỉnh thoảng lại lén nhìn phương hướng nơi ở của Hứa Tử Yên một cái.
Hạ Kiệt thấy Hứa Lam cúi đầu, cho rằng nàng đang thẹn thùng, sắc mặt mới hơi đẹp mắt một chút.
Trái tim Hứa Lam giờ đã có chủ, lòng nàng đã sớm bay đến Dẫn Nguyệt tông. Hy vọng bản thân trở thành một kỳ nữ tử ở tu tiên giới, thì sao có thể đi làm thị thiếp của một chân truyền đệ tử?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.