Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 232: Ngân bài đổi thiết bài




“Đại bá, có phải Kỳ sư huynh không đồng ý với ý kiến của người?” Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi.
Hứa Hạo Nhiên miễn cưỡng cười nói: “Làm sao có thể chứ? Hứa gia rất nhanh sẽ trở thành đại gia tộc duy nhất tại thế tục giới phương bắc, tộc trưởng một đại gia tộc chưa hẳn đã kém đệ tử một cái trung tiểu tông môn. Lại nói, ta là phụ thân nó, chuyện của nó chẳng phải do ta làm chủ?”
Hứa Tử Yên im lặng, trong lòng nổi lên một tia bi ai thay Hứa Kỳ, ngẩng đầu thấy ánh mắt Hứa Hạo Nhiên ẩn hiện vẻ tức giận, đành nhẹ giọng nói: “Đại bá nói phải.”
“Yên tâm.” Hứa Hạo Nhiên trái lại an ủi Hứa Tử Yên: “Kỳ sư huynh của con cũng là một đứa hiểu lý lẽ, chỉ là tạm thời có chút nghĩ không thông mà thôi. Tương lai nó sẽ hiểu, làm tộc trưởng đệ nhất gia tộc phương bắc cũng không kém mấy đệ tử trung tiểu tông môn kia.”
Nhìn theo bóng lưng Hứa Hạo Nhiên rời đi, Hứa Tử Yên không khỏi ảm đạm thở dài. Dù sao bản thân đã từng cùng Hứa Kỳ trải qua mấy tháng đào vong, ý chí và hoài bão của Hứa Kỳ, vẫn khiến Hứa Tử Yên bội phục sâu sắc. Nhớ tới Hứa Kỳ cũng chỉ lớn hơn mình ba tuổi, đúng ngay thời điểm tràn ngập tinh thần phấn chấn, lại phải gánh vác gánh nặng gia tộc, dùng cái giá mất đi cơ hội bản thân có thể đi tông môn tu luyện, trong lòng không khỏi thổn thức.
Nhớ đến Hứa Kỳ khi ở trên đường đào vong, lúc tu vi hắn không ngừng tiến bộ, cũng từng tràn ngập hy vọng về tu tiên giới. Giờ lại bị chính phụ thân của mình tự tay chặt đứt giấc mộng, vậy sẽ bi ai cỡ nào đây?
Theo cơn tức giận ẩn hàm trên mặt Hứa Hạo Nhiên có thể thấy được, hiển nhiên Hứa Kỳ cũng không đáp ứng yêu cầu của Hứa Hạo Nhiên. Xem ra vị đại ca này của mình ngoài mặt ôn hòa, sâu trong nội tâm cũng có một mặt quật cường. Hứa Kỳ hiện tại sẽ có tâm tình gì? Nếu không thì mình mau tới xem hắn? Hứa Tử Yên hơi nhíu mày suy tư, mới tiến được nửa bước thì bỗng dưng ngừng lại, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: “Bất kể theo phương diện nào, đây đều là chuyện nhà đại bá, mình dựa vào cái gì đi tham dự chứ? Dù có gặp được Kỳ sư huynh, mình có năng lực nói cái gì?”
Đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe được từ không trung truyền đến tiếng xé gió. Ngẩng đầu lên, thấy tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên lại một lần nữa vòng trở về, ở sau hắn còn có hai người khác. Tập trung nhìn lại, trong đó có một người Hứa Tử Yên nhận thức, rõ ràng là đệ tử Thái Huyền tông lúc trước đưa thiết bài cho mình, tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai.
Hứa Tử Yên thấy tộc trưởng dẫn theo tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia đi đến chỗ mình, liền biết tu sĩ Thái Huyền tông kia nhất định là tới tìm mình. Hơn nữa tựa hồ còn thật vội, bằng không đã có thể phái người đến gọi mình qua đó, hoàn toàn không cần phải đích thân tới.
Bản thân là thân phận gì? Chẳng qua là một đệ tử Luyện Khí kỳ trong gia tộc thế tục giới. Đối phương lại là thân phận gì? Chính là đại đệ tử tông môn Thương Mang đại lục phương bắc. Tức thời không dám chậm trễ, ngay khi Hứa Hạo Nhiên cùng tu sĩ Thái Huyền tông kia vừa mới đáp xuống, liền vội bước lên phía trước, thi lễ thật sâu nói: “Đệ tử kính chào đại bá, kính chào tiền bối.”
“Ha ha, Tử Yên không cần đa lễ, mau đứng dậy đi.” Tu sĩ Thái Huyền tông kia thân thiết cười nói, hoàn toàn không giống bộ dạng lãnh đạm lần trước đi đến Hứa gia.
Hứa Tử Yên nghe thế sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tu sĩ Thái Huyền tông kia, lại thuận tiện nhìn thoáng qua một tu sĩ khác đứng sau hắn. Tu sĩ kia vậy mà là một nữ tu sĩ, hơn nữa thoạt nhìn còn rất trẻ, dù rằng tuổi thật của tu sĩ không thể xem từ vẻ bề ngoài. Trông vóc dáng người nọ có hơi gầy, tinh thần lại hết sức sung mãn, trên người cũng mặc phục sức Thái Huyền tông.
Hứa Tử Yên hơi cúi đầu, thời điểm còn chưa hoàn toàn ngẩng đầu, nhân cơ hội vận dụng mắt Côn Bằng xem xét thử, phát hiện đối phương dĩ nhiên là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ tám.
Đợi hoàn toàn ngẩng đầu lên, thấy nụ cười thân thiết trên mặt tu sĩ Thái Huyền tông kia, trong lòng Hứa Tử Yên liền ‘lộp bộp’ một cái, không biết đối phương vì sao lại có vẻ mặt như thế, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ chuyện lần này mình tiến vào Thái Huyền tông lại phát sinh sai sót gì? Thế cũng không đúng, nếu có sai sót gì, vì sao họ còn tỏ vẻ thân thiết với mình như vậy?”
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai, nhìn thấy Hứa Tử Yên đứng thẳng thân mình liền quay đầu, vẻ mặt lập tức trở nên lãnh đạm nói với Hứa Hạo Nhiên: “Hứa tộc trưởng, ngươi có thể đi về trước, ta cùng Tử Yên có một số việc cần trao đổi.”
Sắc mặt Hứa Hạo Nhiên hơi ngượng ngùng, ở trong nhà mình lại bị người khác hô đến gọi đi, nhưng cố tình lại không dám có nửa câu oán hận, đành phải cung kính thi lễ thật sâu với tu sĩ Thái Huyền tông, rồi khẩn trương dặn dò Hứa Tử Yên: “Yên nhi, chiêu đãi thượng tiên cho tốt, phải nghe lời thượng tiên nhé.”
Thấy Hứa Tử Yên gật đầu, mới xoay người nhẹ nhàng rời khỏi ngọn núi. Phát hiện Hứa Hạo Nhiên đã đi xa, tu sĩ Thái Huyền tông kia nhẹ giọng nói: “Tử Yên, không mời ta đi vào ngồi một lát à?”
Hứa Tử Yên vội vàng mời đối phương đi đến phòng mình, tu sĩ có vẻ trẻ tuổi kia cũng không vào, mà đứng ở cửa, tựa hồ muốn canh gác cho bọn họ. Hứa Tử Yên vừa định mời nàng tiến vào lần nữa, lại bị tu sĩ Thái Huyền tông từng đến Hứa gia lúc trước ngăn cản, sau đó làm thủ thế mời Hứa Tử Yên vào. Hứa Tử Yên mới mơ mơ màng màng theo đối phương đi vào phòng mình.
Sau khi tiến vào phòng, lòng Hứa Tử Yên vẫn luôn lo sợ bất an. Vừa định dùng lễ vãn bối bái kiến đối phương lần nữa, không ngờ lại bị đối phương vươn tay ngăn cản, ngược lại chắp tay thi lễ với mình nói: “Tử Yên, không cần khách khí. Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Hứa Tử Yên bị hành động của đối phương làm cho phát hoảng, luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào, vẻ mặt mơ hồ nhìn đối phương, dè dặt hỏi: “Tiền bối, ngài đang nói cái gì? Ta… ta…”
Đối phương vẫn mang vẻ mặt tươi cười như gió xuân, đưa tay ý bảo Hứa Tử Yên ngồi xuống. Bắt gặp Hứa Tử Yên không chịu ngồi, đành phải tự ngồi xuống trước, sau đó lại một lần nữa vươn tay tỏ ý mời. Hứa Tử Yên đành phải y theo đối phương ngồi xuống một cái ghế ở đối diện, có chút thấp thỏm lo âu nhìn đối phương.
Đối phương đầu tiên chắp tay lần nữa nói: “Tử Yên, ta tên Trương Kiệt. Là nội môn đệ tử Thiên Phù phong của Thái Huyền tông. Thông qua Thái Huyền tông mở sơn môn mấy ngày nay tới giờ, thu được tin tức thế tục giới, biết được muội có thiên phú chế phù. Phong chủ Thiên Phù phong chúng ta cực kỳ thưởng thức muội, đã chuẩn bị tự mình thu muội làm nội đường đệ tử Thiên Phù phong. Từ nay về sau, muội và ta chính là đồng môn sư huynh muội, cho nên đặc biệt bảo ta tiến thông tri cho sư muội.”
Nói tới đây, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm ngân bài đưa cho Hứa Tử Yên, trên mặt có chút xấu hổ nói: “Xin sư muội đem tấm thiết bài lần trước đưa lại cho sư huynh.”
Theo lý thuyết, Trương Kiệt cũng là một nội đường đệ tử trong Thiên Phù phong Thái Huyền tông, tuy rằng không phải chân truyền đệ tử, nhưng cũng không cần phải khách khí với một người mới như Hứa Tử Yên thế này. Mặc dù Hứa Tử Yên là do phong chủ Thiên Phù phong Lương Chi Động tự mình lên tiếng muốn thu làm nội đường đệ tử, cũng không có trực tiếp thu Hứa Tử Yên làm chân truyền đệ tử. Kể cả vậy vẫn là người phong chủ tự mình chọn lựa.
Lần trước bởi vì bản thân không nhìn ra tư chất của Hứa Tử Yên, cũng không coi trọng Hứa Tử Yên. Sau khi trở về bẩm báo, tưởng chuyện này xong rồi. Ai ngờ mấy hôm trước bị chân truyền đại đệ tử Hỏa Vũ của phong chủ kêu qua mắng cho một trận. Nói cái gì mà Hứa Tử Yên có thiên phú chế phù, nhân tài như vậy đúng là Thiên Phù phong cần nhất. Muốn hắn lập tức đi Trung Đô thành Hứa gia, báo cho Hứa Tử Yên việc phong chủ tự mình thu nàng làm nội đường đệ tử.
Phải biết rằng, Hứa Tử Yên trước mắt Trương Kiệt đây chỉ có mười sáu tuổi. Được phong chủ tự mình thu làm nội môn đệ tử, ai biết tương lai liệu có trở thành chân truyền đệ tử của phong phủ hay không? Tiền đồ có thể nói một là mảnh cẩm tú, Trương Kiệt sao không nỗ lực nịnh bợ cho được?
“Hả?” Hứa Tử Yên nghe xong lời Trương Kiệt nói, liền càng thêm mờ mịt, cả người bị tin tức này làm cho mơ hồ. Nội môn đệ tử là khái niệm gì, Hứa Tử Yên không rõ lắm. Nhưng ngân bài trong tay nhất định quý trọng hơn thiết bài trước kia, điểm này Hứa Tử Yên biết. Suy ra, có được thân phận ngân bài đệ tử nhất định cao hơn thiết bài đệ tử, hơn nữa có vẻ còn cao hơn không ít. Tin tức như vậy, khiến Hứa Tử Yên không sao hiểu được? Ở nơi đó ngu ngơ nửa ngày, Hứa Tử Yên mới lắp bắp: “Trương tiền bối…”
“Gọi ta sư huynh.” Trương Kiệt cố ý phụng phịu nói.
Hứa Tử Yên máy móc gật đầu: “Trương sư huynh, việc này… làm sao có thể đột nhiên biến thành nội môn đệ tử?”
Trương Kiệt vừa nghe liền đỏ mắt, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nghĩ bụng: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
Nhớ đến bản thân tám tuổi tiến vào Thái Huyền tông, chịu đựng ở ngoại môn vẻn vẹn tám mươi năm, không biết nếm bao nhiêu khổ sở, mới trở thành ngoại môn tinh anh đệ tử. Lại nhịn thêm hơn một trăm năm, mới đột phá đến Trúc Cơ kỳ, trở thành nội môn phổ thông đệ tử. Hơn nữa Thái Huyền tông chẳng phải chỉ có một sơn môn, giống Thiên Phù phong, đó là chính tông sơn môn của Thái Huyền tông. Tuy nhiên, ở Thương Mang đại lục phương bắc, Thái Huyền tông còn có rất nhiều chi nhánh.
Kỳ thực chính là một vài nguồn tài nguyên tốt bị Thái Huyền tông phát hiện rồi chiếm lấy, thành lập một đống chi nhánh. Những chi nhánh đó bình thường đều cần tu sĩ đi quản lý cùng công tác. Loại người không có căn cơ bối cảnh, hơn nữa thiên phú cũng không tốt lắm giống Trương Kiệt ở Thái Huyền tông tự nhiên là bị phái ra ngoài, quản lý một cái quặng trường.
Nhắc tới quản lý một phương, xét ra thì cũng có thể đưa tới một ít lợi ích thực tế. Nhưng lợi ích thực tế tốt thế nào, so ra vẫn kém điều kiện tại nội môn Thái Huyền tông, linh khí chẳng nồng đậm bằng nội môn Thái Huyền tông, cũng không có điều kiện tu luyện giống nội môn Thái Huyền tông, càng chẳng có ai để được chỉ điểm bất cứ lúc nào.
Cho nên, Trương Kiệt lại hao phí gần bốn trăm năm, mắt thấy sắp gần đất xa trời, tu vi mới đạt tới Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai hậu kỳ. Bản thân nếu không thể đột phá đến Kết Đan kỳ, sẽ phải ngã xuống, có thể nói là cả đời nhấp nhô. Giờ nhìn thấy Hứa Tử Yên nhỏ tuổi, đã được phong chủ tự mình thu làm nội môn đệ tử, cũng liền có ý nghĩa có thể lưu lại nội môn Thái Huyền tông tu luyện, tâm tình của hắn khỏi đoán cũng có thể tưởng tượng ra. Lại nghe Hứa Tử Yên hỏi như thế, quả thực có xúc động muốn đập đầu chết luôn, thầm nghĩ trong lòng: “Ai biết phần mộ tổ tiên nhà ngươi bốc khói xanh thế nào, ta còn cảm thấy hoảng hồn đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.