Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 219: Hứa Tử Yên trúng độc




Thân hình Hứa Đỉnh Thiên, Hứa Đỉnh Dương và Hứa Hạo Nhiên vừa định bay tới, liền khựng lại đứng ở không trung, nhìn nhau cười khổ, một đám thầm nghĩ: “Xem ra lão tổ đã nổi nóng thật rồi, cũng không biết sẽ ngược vị lão tổ Ngô gia kia thành bộ dạng gì nữa?”
Hứa Hạo Nhiên vung tay với đệ tử Hứa gia bên dưới, trầm giọng quát: “Các huynh đệ, giết cho ta, giết sạch một người cũng không chừa.”
“Giết.”
Đệ tử Hứa gia ầm ĩ hét lớn, nhớ tới tình cảnh vừa rồi tộc nhân của mình chết thảm, điên cuồng xông tới đệ tử ba nhà đối diện.
Hứa Đỉnh Thiên, Hứa Đỉnh Dương và Hứa Hạo Nhiên đương nhiên không có đi xuống giết hại đệ tử ba nhà này, đây cũng là cho đệ tử gia tộc cơ hội rèn luyện hiếm có. Ba người bọn họ liền đứng lơ lửng trên không trung, quan sát lão tổ Hứa gia ở nơi xa đang đánh cho lão tổ Ngô gia quay cuồng.
Hứa Đỉnh Dương thấy đại cục tới giờ đã định, vẻ mặt đang thả lỏng đột nhiên hình như nhớ ra cái gì, quay đầu nói với Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Hạo Nhiên: “Đúng rồi, chúng ta giết sạch cao tầng ba nhà kia rồi, vậy bọn Hạo Lượng làm thế nào ra khỏi thử luyện cốc? Không có tứ gia liên thủ, chỉ còn lại Hứa gia chúng ta cũng đánh không ra đại trận thử luyện cốc kia.”
Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Hạo Nhiên trợn trắng mắt liếc Hứa Đỉnh Dương một cái, chứng kiện sự lợi hại về phù trận của Hứa Tử Yên, hai người câm nín một trận. Có Hứa Tử Yên ở đó, muốn ra khỏi thử luyện cốc kia còn là vấn đề sao?
Tuy nhiên Hứa Hạo Nhiên ngược lại nhớ tới một vấn đề khác, quay sang Hứa Đỉnh Thiên nhẹ giọng hỏi: “Phụ thân, người nói Lý gia, Tiêu gia và Ngô gia muốn tiêu diệt Hứa gia chúng ta, chẳng lẽ bọn họ không lo lắng đệ tử ba nhà họ ở trong thử luyện cốc không ra được sao? Chẳng lẽ bọn họ muốn buông tay đám đệ tử này? Phải biết rằng trong đó có chính con trai của bọn họ.”
Hứa Đỉnh Thiên lạnh lùng hừ nói: “Còn không phải từ tu sĩ tông môn lúc trước bày trận cho thử luyện cốc mà ra, chắc là ba nhà kia nhất định đã tiêu phí một khoản đắt giá mới từ trong tay tu sĩ kia có được thủ quyết khống trận của Hứa gia chúng ta.”
Hứa Đỉnh Dương bên cạnh lúc này đã phản ứng lại, trong gia tộc ngang trời xuất thế một Hứa Tử Yên, vừa rồi hắn cũng đã chứng kiến sự lợi hại của hai cái phù trận một lớn một nhỏ trong gia tộc, biết có Hứa Tử Yên ở đó, đệ tử gia tộc đi ra thử luyện cốc không có bất luận vấn đề gì. Đột nhiên, trong lòng hắn nhảy dựng, thần sắc biến đổi lớn, sắc mặt nổi lên một mảnh lo âu nói: “Trong tay đệ tử Lý gia, Tiêu gia và Ngô gia trong thử luyện cốc liệu có phù bảo hay không?”
Nghe Hứa Đỉnh Dương nói thế, thần sắc Hứa Đỉnh Thiên cùng Hứa Hạo Nhiên đều biến đổi lớn, cả trái tim chìm đến đáy cốc, ánh mắt lo âu nhìn phương hướng thử luyện cốc…
Trong thử luyện cốc.
Thân hình Hứa Tử Yên đột nhiên đón lấy vọt qua vạn đạo kiếm quang.
“Yên nhi.” Hứa Hạo Lượng bật thốt lên kinh hô.
“Đội trưởng.” Hứa Kỳ hoảng hốt bay ngược kinh hô.
“Đội trưởng.” Trên mặt Hứa Lân tràn đầy sốt ruột.
“Đội trưởng.” Vẻ mặt Hứa Thiên Lang kinh ngạc, hắn không biết đối mặt vạn đạo kiếm quang kia, Hứa Tử Yên xông lên có thể làm gì?
“Đội trưởng.” Một đám đệ tử Hứa gia ngẩng đầu nhìn nhau, ngay trong nháy mắt này, lại có vô số đệ tử Hứa gia ngã xuống, chính đám người Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang cũng ào ào bị thương.
Hứa Tử Yên lúc này đã không nghe được tiếng hô của mọi người, toàn bộ tinh thần đều tập trung trên hai tay mình, hai tay lôi kéo trước ngực, một trăm lẻ tám tấm bát phẩm phù lục thình lình xuất hiện ngay trước mặt Hứa Tử Yên. Hai tay kịch liệt lay động, ngón tay nhanh chóng di chuyển, kéo ra từng đạo tàn ảnh mơ hồ.
Một trận pháp lực dao động dữ dội ở trước Hứa Tử Yên, một trăm lẻ tám tấm bát phẩm phù lục hình thành một tấm chắn vĩ đại chắn trước đệ tử Hứa gia.
Vạn đạo kiếm quang hoàn toàn từ phù thuẫn do bát phẩm phù lục cấu thành, dập dờn từng trận pháp lực dao động, nhưng cuối cùng vẫn đem vạn đạo kiếm quang chắn ở bên ngoài.
“Phù ~~” Tất cả đệ tử Hứa gia đồng loại thở ra một hơi, trên mặt mỗi người đều hiện lên thần sắc sống sót sau tai nạn. Ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên Tử Yên phía không trung trở nên cảm kích, sùng bái. Không biết là ai hô lên một tiếng trước: “Đội trưởng uy vũ.”
Trong phút chốc mọi đệ tử Hứa gia đều kích động vung tay hô to: “Đội trưởng uy vũ.”
Thế nhưng, thần sắc Hứa Tử Yên lại không có thoải mái như vậy, bởi vì nàng đã cảm giác được phù trận của mình đang không chịu nổi phù bảo kia đánh sâu vào, chỉ mấy giây nữa thôi liền có xu thế tan vỡ.
Ánh mắt Lý Vạn Bảo hung ác nhìn chằm chằm Hứa Tử Yên đối diện, trong miệng cười lạnh quát: “Hứa Tử Yên, thật không ngờ Hứa gia các ngươi xuất hiện một thiên tài như ngươi, nhưng thiên tài thì có năng lực thế nào? Còn không phải chôn cùng Hứa gia? Chỉ cần ngươi đầu hàng, ba nhà chúng ta có thể tha cho ngươi miễn chết.”
Ở bên cạnh Lý Vạn Bảo, Tiêu Như Tinh oán độc trừng mắt Hứa Tử Yên, một con rắn nhỏ dài cỡ một thước chui ra từ ống tay áo, rõ ràng là phá thứ xà nổi tiếng ở thế tục giới, loại rắn này không những có kịch độc, mà một khi cắn trúng thân thể tu sĩ, sẽ khuếch tán cực nhanh trong máu. Hơn nữa sở dĩ gọi là phá thứ xà, đó là bởi vì nó có thể xuyên qua pháp thuẫn và trận pháp, hơn nữa đối với một ít pháp thuật cũng có trình độ miễn dịch nhất định, là một loại lợi khí ám sát.
Lúc này, phá thứ xà kia đã lặng yên rời khỏi ống tay áo Tiêu Như Tinh, phá thứ xà sinh ra cực kì quái dị, ở trên lưng nó mọc ra hai cái cánh trong suốt, lúc này đang lặng lẽ bay về phía Hứa Tử Yên.
Hiện tại đệ tử đôi bên đều đã ngừng lại, đệ tử ba nhà rút lui đến dưới chân Lý Vạn Bảo, đệ tử Hứa gia rút lui đến phía sau Hứa Tử Yên. Trung gian ngăn cách một cái phù thuẫn vĩ đại, vô số kiếm quang dày đặc đang bắn lên phù thuẫn.
Hứa Tử Yên thấy phù thuẫn bản thân duy trì không được bao lâu, hàm răng cắn chặt một cái, trên mặt hiện vẻ kiên quyết. Hai tay đột nhiên lật lại, đẩy đi phù thuẫn trước mặt, trong miệng hét lớn: “Đi cho ta.”
Cái phù thuẫn vĩ đại kia bỗng dưng nhanh chóng đập qua chỗ đám người Lý Vạn Bảo, giống như một bức tường lấy tốc độ di động cực nhanh, mang theo uy lực rất lớn đánh qua.
Một con rắn nhỏ xanh biếc im hơi lặng tiếng xuyên qua tấm phù thuẫn…
Màn phù thuẫn lập tức tới trước đám người Lý Vạn Bảo, Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh cuống quít lui về sau, trong miệng hét lớn: “Mau lui lại.”
“Nổ cho ta.” Hứa Tử Yên hét lớn một tiếng, hai đấm nắm chặt.
“Oành oành oành ~~”
Tiếng nổ động trời, một trăm lẻ tám tấm bát phẩm phù lục lập tức phát nổ, uy lực có thể đoán được. Vô số đệ tử ba nhà bị nổ cho hôi phi yên diệt, phàm là trong phạm vi phát nổ, không có một người nào sống sót. Chỉ có đệ tử đứng ở xa, hơn nữa nghe được tiếng quát của Lý Vạn Bảo, khẩn cấp đào vong, mới tránh thoát một kiếp này, kể cả như thế, đệ tử ba nhà nguyên bản có một ngàn hai trăm người, giờ cũng chỉ thừa lại hơn sáu trăm người.
Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh được phù bảo che chở, cộng thêm bản thân vốn là tu vi Trúc Cơ kỳ, phản ứng mau hơn. Không may là, Hứa Tử Yên vốn nhắm đến hai người bọn họ, ngay khi phù thuẫn phát nổ, tuy rằng bọn họ tránh thoát trung tâm bùng nổ, nhưng vẫn không có hoàn toàn chạy khỏi phạm vi nổ mạnh.
Vạn đạo kiếm quang do phù bảo kia bắn ra, không ngừng bị cắn nát, một đường cuộn sóng mắt thường có thể thấy được lao qua cắn nuốt Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh.
Rơi vào đường cùng, Lý Vạn Bảo tế ra phù bảo trên đỉnh đầu, miệng quát to một tiếng: “Đi.”
Tấm phù bảo kia xoay quanh, phóng thích vạn đạo kiếm quang rời khỏi đỉnh đầu Lý Vạn Bảo, bay về phía đạo khí lãng cuồn cuộn mà đến.
“Nổ.”
Tấm phù bảo ầm ầm bạo liệt, uy lực vĩ đại cùng khí lãng đối diện va chạm vào nhau, ở bên trong hình thành một cái lốc xoáy vĩ đại, một cuộn mây mù phóng lên cao.
“Phốc.”
“Phốc.”
Lý Vạn Bảo và Tiêu Như Tinh không thể tránh né cơn tác động, thân ảnh hai người giống cánh điểu bị đứt, bay về phương xa. Đồng thời, đệ tử ba gia tộc Trung Đô thành cũng có vô số đệ tử hôi phi yên diệt.
“Phốc.”
Đám người Hứa Tử Yên tuy rằng cách hơi xa, nhưng uy lực vĩ đại vẫn đập vào mặt, Hứa Tử Yên ngửa đầu phun ra một ngụm tiên huyết, thân hình bay về hậu phương, ở phía sau nàng có một con rắn nhỏ xanh biếc cấp tốc đuổi theo, phần dưới nửa thân rắn đã bị nổ bay mất, nhưng vẫn dùng tốc độ thật mau đuổi theo Hứa Tử Yên, cắn một phát lên đầu vai Hứa Tử Yên.
“Lui.” Hứa Hạo Lượng quát to một tiếng, thân hình lướt qua, ở không trung tiếp được thân thể Hứa Tử Yên ngã xuống, trong giây lát xoay thân thể lại. Dư âm uy lực do tấm phù thuẫn cùng phù bảo nổ mạnh liền đập lên lưng Hứa Hạo Lượng, tuy rằng đã là uy lực cuối cùng, nhưng vẫn làm cho Hứa Hạo Lượng phun ra một búng máu, thân hình giống như bị vật nặng va chạm, đẩy lui ra ngoài.
Luồng uy lực lập tức cắn nuốt một phần đệ tử Hứa gia động tác chậm, đến tận đây mới thôi, đệ tử Hậu Thiên Hứa gia lần này tiến đến đều đã hoàn toàn chết đi. Kể cả đệ tử Luyện Khí kỳ cũng chết đi hơn năm mươi người.
Song phương tổn thất khổng lồ, lúc này đều vô lực tái chiến, cũng không có tâm tư tái chiến, chia ra hoặc cõng hoặc đỡ người bị thương, bỏ chạy về hai phương hướng.
Trên một bãi đất trống ở phía đông thử luyện cốc, người Hứa gia đều ngồi xuống đất, ngoại trừ những ai chịu trách nhiệm canh gác, còn lại nên chữa thương thì chữa thương, nên điều tức thì điều tức, toàn bộ không gian đều là một bầu không khí trầm trọng. Bọn họ thật không ngờ lần thử luyện cốc này, sẽ tổn thất nghiêm trọng như thế. Hai trăm đệ tử Hậu Thiên toàn bộ tử vong, đệ tử Luyện Khí kỳ cũng chết đi hơn năm mươi người. Hứa Hạo Lượng cùng Hứa Tử Yên đều bị thương.
Lúc này Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên từng người khoanh chân ngồi trên cỏ, Hứa Hạo Lượng đang điều tức khôi phục thương thế, Hứa Tử Yên đã ăn Giải Độc đan, đang giải độc. Con phá thứ xà kia cắn trúng Hứa Tử Yên xong, cũng đã chết đi, dù sao nó đã bị nổ nát một nửa thân thể, có miễn dịch pháp thuật nhất định, không có nghĩa có thể bất chấp uy lực pháp thuật.
Hứa Tử Yên vào lúc Hứa Hạo Lượng tiếp được nàng, đã cảm nhận được con phá thứ xà trên vai mình kia. Vươn tay túm nó từ trên vai, tùy tay ném xuống, lập tức cảm thấy một luồng độc tố lan tràn trong cơ thể bản thân. Lập tức ăn vài viên Giải Độc đan. Hơn nữa những người còn lại đều là đệ tử có thể ngự kiếm phi hành, chỉ mất mười mấy giây, mọi người đã tìm được một mảnh đất trống dừng chân, bắt đầu điều tức chữa thương.
Trong lòng mỗi người đều rõ ràng, lúc này không cần đi lo lắng người của ba nhà khác, bởi vì bọn họ phát hiện đệ tử ba nhà căn bản không có đuổi theo, nói vậy cũng là tổn thất nghiêm trọng, đang tìm kiếm nơi chữa thương. Tiếp đến liền xem bên nào có thể khôi phục mau hơn.
Hứa Tử Yên ngồi trên cỏ, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, sắc mặt nổi lên một mảng tái xanh, thân thể vốn dĩ đang ngồi bỗng lắc lư muốn ngã…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.