Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 212: Hứa Hoa Linh chết




“Ta nhận được tin tức, hôm nay ở nội đường Hứa gia, Hứa Tử Yên đã từng đánh bại thiếu nữ đệ nhất thiên tài phương bắc Dương Linh Lung, vậy mà dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, ngang nhiên đánh bại ba nội đường đệ tử Hứa gia có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một.” Thần sắc Tiêu Như Quy có chút nghiêm trọng.
“Ta cũng thu được tin tức.” Ngô Mông âm trầm tiếp lời.
Dứt lời, ánh mắt hai người đều nhìn phía Lý Vạn Bằng. Lý Vạn Bằng cũng nhíu chặt mày, trầm ngâm nói: “Xem ra Hứa Tử Yên này tu luyện công pháp thật kỳ lạ.”
“Nghe nói, nàng được một nữ tiên tông môn truyền thụ, công pháp nàng tu luyện chẳng phải công pháp của Hứa gia.” Tiêu Như Quy giải thích.
“Đúng vậy.” Ngô Mông cũng nói theo: “Nghe nói, ngay cả Hứa gia đều không nhận được công pháp nàng tu luyện.”
Lý Vạn Bằng gập ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra một tia tham lam, trầm giọng nói: “Nói như thế, Hứa Tử Yên người này không thể giết chết, chúng ta phải bắt sống nàng, sau đó ép nàng giao ra công pháp kia.”
“Vậy… nếu vị nữ tiên tông môn truyền thụ công pháp cho Hứa Tử Yên…” Sắc mặt Tiêu Như Quy và Ngô Mông đều hiện ra vẻ do dự.
“Bất kể nói thế nào, Hứa Tử Yên kia cũng chẳng trở thành đệ tử tông môn. Hơn nữa nữ tiên tông môn kia cũng không thừa nhận Hứa Tử Yên là đệ tử của nàng, tất cả những việc này đều biết được từ miệng Hứa Tử Yên, liệu có phải là sự thật thì còn cần xem xét có đúng như lời Hứa Tử Yên nói hay không, nữ tiên tông môn kia nói không chừng đã sớm quên mất nàng, bằng không làm sao có thể không đến thăm nàng? Cho nên, chúng ta không cần băn khoăn nhiều như vậy, chẳng lẽ chúng ta diệt môn Hứa gia, còn muốn lưu lại Hứa Tử Yên chờ nàng báo thù. Suy ra, Hứa Tử Yên nhất định phải chết, chẳng qua là sau khi chúng ta nhận được công pháp của nàng mà thôi.”
“Có sự biến hóa này của Hứa Tử Yên, thời điểm chúng ta hành động ở đại hội Trung Đô thành, có lẽ cần phải điều chỉnh tương ứng.” Tiêu Như Quy có chút lo lắng nói.
“Không cần.” Lý Vạn Bằng quyết đoán trả lời.
“Vì sao?” Tiêu Như Quy và Ngô Mông đồng thời kinh ngạc hỏi.
“Hứa Tử Yên kia nhất định sẽ tham gia đại hội Trung Đô thành, mà trước lúc tham gia đại hội Trung Đô thành, Hứa gia nhất định sẽ uống rượu. Ta đã an bài người bỏ Ma Tiên tán vào rượu của Hứa gia trước, đợi đến khi đại hội bắt đầu không lâu, đệ tử Hứa gia sẽ bị tê liệt. Bất kể nàng là tu vi gì, lai lịch gì, đều giống như một con kiến, bị đệ tử ba nhà chúng ta chém tận giết sạch.”
Hứa gia.
Nội đường.
Trong phòng Hứa Thiên Dưỡng, Hứa Thiên Dưỡng nhìn Hứa Hoa Linh tươi cười lấy lòng, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia ác liệt. Triệt tiêu vẻ ác liệt trong mắt, Hứa Thiên Dưỡng mang vẻ mặt ôn hòa nói: “Hoa Linh, ngươi có muốn sớm ngày đột phá đến Luyện Khí kỳ, có muốn một ngày kia sẽ đạt tới Trúc Cơ kỳ, có muốn đệ đệ ngươi cũng thành đệ tử Luyện Khí kỳ, sống tháng ngày vinh hoa phú quý không?”
Hứa Hoa Linh kinh ngạc nhìn Hứa Thiên Dưỡng gần trong gang tấc, qua nửa ngày, mới cố tỉnh táo lại, lắp bắp nói: “Lão gia, vừa rồi ngài đang nói cái gì? Ta không có nghe lầm chứ, ngài không có lừa Hoa Linh chứ?”
“Gia đương nhiên không có lừa ngươi.” Sắc mặt Hứa Thiên Dưỡng hiện lên nụ cười ôn hòa, ôm Hứa Hoa Linh vào lòng, dịu dàng vuốt ve da thịt trơn láng của nàng, nhẹ giọng nói: “Hoa Linh, chỉ cần ngươi chịu đáp ứng ta một việc, ta không chỉ đưa cho đệ đệ ngươi Uẩn Linh đan, hơn nữa từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều sẽ cho ngươi Uẩn Linh đan, để ngươi sớm ngày đột phá đến Luyện Khí kỳ.”
“Mỗi ngày? Lão gia, ngài nói là mỗi ngày đều sẽ cho Hoa Linh Uẩn Linh đan?” Hứa Hoa Linh khiếp sợ nhìn Hứa Thiên Dưỡng, trong ánh mắt phóng ra tia nhìn không dám tin.
“Đương nhiên.” Hứa Thiên Dưỡng cúi đầu hôn một cái lên bầu ngực Hứa Hoa Linh, nói tiếp: “Không chỉ cho ngươi đột phá đến Luyện Khí kỳ, ta còn có thể không ngừng cho ngươi đan dược, để ngươi đột phá đến Trúc Cơ kỳ.”
“Việc này… là thật?”
“Là thật.” Hứa Thiên Dưỡng quyết đoán gật đầu.
“Vậy… ngài bảo ta làm chuyện gì?” Nói ra lời này, mặt Hứa Hoa Linh liền đỏ lên, thầm nghĩ: “Lão gia có phải muốn mình mỗi ngày đều khỏa thân hầu hạ hắn ăn cơm hay không đây.”
Hứa Thiên Dưỡng đỡ Hứa Hoa Linh từ trong lòng đứng dậy, để nàng đối mặt bản thân, nghiêm túc nói: “Hoa Linh, hôm sau sẽ là đại hội Trung Đô thành, ngươi và ta đều phải tham gia, ngươi biết đó, trước khi tham gia đại hội Trung Đô thành, từng gia tộc đều sẽ uống rượu đưa tiễn.”
Thấy Hứa Hoa Linh mơ hồ gật đầu, Hứa Thiên Dưỡng nói tiếp: “Chuyện ta muốn ngươi làm chính là, ngươi đem thuốc này bỏ vào trong rượu trước.”
“Thuốc này… bỏ vào trong rượu?” Cả người Hứa Hoa Linh thoáng chốc run rẩy.
“Ngươi hiện tại chẳng phải đang làm việc ở hầm rượu gia tộc đó sao? Ta vốn là muốn ngày mai làm bộ như đi vào trong đó thăm ngươi, sau đó tự mình bỏ số thuốc này vào trong vò rượu. Bây giờ có ngươi giúp ta, ta sẽ không cần tự mình đi, hơn nữa cũng càng ổn thỏa hơn. Hoa Linh, chỉ cần ngươi giúp ta lần này, đan dược về sau ngươi tu luyện ta đều bao hết.”
Dứt lời, Hứa Thiên Dưỡng vung tay lên, từ trong túi trữ vật lấy ra hai lọ đan dược đặt trên bàn, rộng rãi nói với Hứa Hoa Linh: “Hoa Linh, đây là hai lọ Uẩn Linh đan. Trong mỗi lọ có một trăm viên, ngươi cầm đi, có hai trăm viên Uẩn Linh đan này, không chỉ đệ đệ ngươi khỏi phải thấp thỏm việc đột phá đến Hậu Thiên tầng thứ năm, mà chính ngươi cũng hẳn có thể đột phá đến Luyện Khí kỳ.”
Hai mắt Hứa Hoa Linh tỏa sáng nhìn hai lọ Uẩn Linh đan trên bàn, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lòng tham, nhẹ giọng hỏi: “Lão gia, đây là vì sao? Ngài là người Hứa gia, vì sao phải hại gia tộc của mình? Thuốc ngài muốn ta bỏ vào rốt cuộc là cái gì?”
“Ma Tiên tán.” Hứa Thiên Dưỡng lạnh lùng trả lời.
“Hả?” Hứa Hoa Linh khiếp sợ nhìn Hứa Thiên Dưỡng đối diện, hơn nửa ngày mới tỉnh tỉnh mê mê hỏi: “Nhưng… vì sao? Ngài cũng là đệ tử Hứa gia cơ mà.”
“Ta không phải đệ tử Hứa gia.” Hứa Thiên Dưỡng lạnh lùng nói: “Hoa Linh, hôm nay ta sẽ nói thật với ngươi. Ngươi biết vì sao ta sẽ có nhiều đan dược như vậy không?”
Hứa Hoa Linh bất lực lắc đầu, Hứa Thiên Dưỡng lạnh giọng nói: “Những đan dược này đều là thành chủ mấy hôm trước cho ta, ngài ấy nói với ta, chỉ cần ta hoàn thành chuyện này, còn có thể cho ta một đống đan dược, hơn nữa sau khi Hứa gia diệt vong, liền trọng điểm bồi dưỡng ta, để ta làm đường chủ gia tộc Lý gia.”
“Lão gia, ngài nói thành chủ là Lý Vạn Bằng?”
“Không sai Hoa Linh, chỉ cần ngươi giúp ta đem số Ma Tiên tán này bỏ vào trong rượu, về sau ngươi chính là đường chủ phu nhân, không chỉ có vinh hoa phú quý, hơn nữa còn có đan dược vô cùng vô tận cung cấp cho ngươi tu luyện. Đệ đệ kia của ngươi, ta cũng có thể an bày cho hắn, để hắn có một vị trí tốt ở phủ thành chủ.”
Hứa Hoa Linh ngơ ngẩn nhìn Hứa Thiên Dưỡng, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo, nhẹ giọng hỏi: “Lão gia, ngài nói ngài không phải người Hứa gia, điều này sao có thể? Ngài là từ nhỏ lớn lên ngay tại Hứa gia, ngài họ Hứa cơ mà.”
“Không.” Hứa Thiên Dưỡng lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Ta không có quan hệ huyết thống gì với Hứa gia, lão tổ của ta là bà con xa thân thích với thành chủ, cũng không ở lại trong Trung Đô thành. Sau này bị thành chủ phái đến Hứa gia, lấy một thân phận tán tu gia nhập Hứa gia. Đến đám đồng lứa bọn ta đã là đời thứ năm. Đáng giận, vì muốn có được sự tín nhiệm của Hứa gia, năm đời chúng ta tới nay đã giết không ít người Lý gia, những người đó đều là đồng tông huynh đệ của ta.” Trong ánh mắt Hứa Thiên Dưỡng xẹt qua một tia bi thiết.
Nghe đến đó, Hứa Hoa Linh đã hoàn toàn hiểu rõ. Một nhà Hứa Thiên Dưỡng đều là mật thám thành chủ phái đến Hứa gia, hơn nữa còn là nhân vật tổ tông của đương kim thành chủ Lý Vạn Bằng an bày, vừa ẩn nấp chính là năm đời, có thể thấy được bộ tộc Lý thị đã sớm có lòng mưu đoạt Hứa gia.
Hứa Hoa Linh hơi rũ mắt, trong lòng không ngừng cân nhắc. Bản thân có thể phản bội gia tộc sao? Nơi này có người thân của nàng, cho dù cuối cùng phủ thành chủ tiêu diệt Hứa gia, Hứa Thiên Dưỡng thực hiện lời hứa, nàng trở thành đường chủ phu nhân, nhưng từ nay về sau nàng sẽ hạnh phúc sao? Nàng có thể vượt qua cánh cửa trong lòng mình sao? Toàn bộ Hứa gia đều chết hết, chỉ thừa lại bản thân và đệ đệ. Tương lai đệ đệ sẽ tha thứ cho mình sao?
Hứa Thiên Dưỡng không hề chớp mắt chăm chú quan sát Hứa Hoa Linh, bàn tay đang đỡ thân thể lõa lồ của Hứa Hoa Linh, làm hắn cảm giác ra cả người Hứa Hoa Linh lạnh như băng. Lại thấy trong mắt ánh mắt Hứa Hoa Linh dần dần biến hóa, Hứa Thiên Dưỡng đã hiểu rõ quyết định của Hứa Hoa Linh.
Nhưng vào lúc này, Hứa Hoa Linh cũng đưa ra quyết định, ánh mắt lộ mị sắc, nũng nịu nói: “Lão gia, ta đáp ứng ngài, đường chủ lão gia của ta.”
“Tốt.” Hứa Thiên Dưỡng cười ha hả, hai tay nâng đầu Hứa Hoa Linh lên hôn môi, trong giây lát hai tay dời đi, bên tai chợt nghe ‘răng rắc’ một tiếng, cổ Hứa Hoa Linh đã bị hắn dùng một tay bẻ gãy. Thấy Hứa Hoa Linh chết không nhắm mắt, Hứa Thiên Dưỡng lạnh lùng nói: “Tiểu tiện nhân, còn muốn gạt ta.”
Đem Hứa Hoa Linh nhét xuống dưới sàng, Hứa Thiên Dưỡng cúi đầu suy nghĩ chốc lát, thu đan dược cùng Ma Tiên tán trên bàn lại, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Đi tới gian phòng đệ đệ Hứa Thiên Tứ của hắn, gõ cửa bước vào, qua đại khái mười lăm phút, lại rời khỏi phòng Hứa Thiên Tứ, về tới nơi ở của mình.
Ngày thứ hai, trên dưới Hứa gia vẫn là hoàn cảnh tu luyện sôi nổi. Đợi mặt trời lặn về tây, toàn bộ Hứa gia khôi phục vẻ yên tĩnh.
‘Két’ một tiếng, Hứa Thiên Dưỡng đẩy cửa đi ra, nương nhờ ánh trăng đi đến phương hướng hầm rượu. Dọc theo đường đi cảnh giác nhìn quanh bốn phía, thấy tất cả cùng dĩ vãng cũng không có gì khác biệt.
Ba mươi phút sau, Hứa Thiên Dưỡng xuất hiện tại cửa hầm rượu. Phát hiện cửa vào có hai đệ tử cảnh giới Hậu Thiên trông chừng, hai đệ tử kia từ xa đã nhìn thấy Hứa Thiên Dưỡng đi tới, vội vàng khom người thi lễ: “Xin chào sư huynh.”
“Ừ.” Hứa Thiên Dưỡng nhàn nhạt gật đầu, ôn hòa nói: “Nội tử hôm nay không thoải mái, lúc ban ngày ta đã xin với tổng quản các ngươi. Tối hôm nay hẳn do nội tử Hứa Hoa Linh trực ban, nên ta đến thay nàng. Các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.