Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 193: Phù bảo




Thản nhiên dừng lại thân hình đang phi hành, Dương Linh Lung đứng lơ lửng ở không trung, tinh thần lực phô thiên cái địa quét ngang thương đội trên mặt đất. Chỉ trong chớp mắt, đã quét từ đầu tới cuối đoàn xe.
Dương Linh Lung hơi cau mày, vừa rồi tinh thần lực đưa tới tin tức là, người bên dưới ngoại trừ ba người là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, còn lại đều là tu vi Hậu Thiên. Dương Linh Lung thoáng do dự chốc lát, cuối cùng trong lòng vẫn sốt ruột, muốn nhanh chóng trở lại Nam Lâm thành, báo tin tức nơi này cho phụ thân, đành áp chế ý niệm đi xuống từng toa xe kiểm tra một lượt, vung ống tay áo, ngự kiếm mà đi. Chỉ một thoáng, không trung liền biến mất thân ảnh Dương Linh Lung.
Trên mặt đất, tất cả người Hứa gia đều thở phào nhẹ nhõm, một hàng xe tiếp tục tiến về phương hướng Trung Đô thành.
Tin tức Lang Gia trấn, cuối cùng vẫn thông qua các mật thám gia tộc truyền đi hết tầng này tới tầng khác, đợi đến khi các gia tộc thu được tin tức, nghi ngờ không yên, cao tầng liền mở họp bàn bạc. Lại phái ra cao giai tu sĩ đi Lang Gia trấn xem xét trước, sau đó báo cáo cho gia tộc. Rồi tiếp tục phái nhân mã tìm kiếm dấu vết sót lại chung quanh, thời gian một tháng thấm thoắt trôi qua.
Trong một tháng này, đám người Hứa Tử Yên không hiển sơn không lộ thủy (*) yên lặng tiến về hướng Trung Đô thành, giữa đường còn nhập hội với vài thương đội, kết bạn hành tẩu tới Trung Đô thành, cứ như vậy, liền càng thuận buồm xuôi gió.
(*) Không hiển sơn không lộ thủy: Ý nói đi một cách lặng lẽ âm thầm.
Hơn nữa càng khiến mọi người mừng rỡ là, trong thời gian một tháng, theo thương thế mọi người khôi phục, đám đệ tử đào vong Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang, vừa khôi phục thương thế, đồng thời tu vi bản thân lại được thêm một lần đột phá. Phân biệt đạt tới một cảnh giới mới.
Hứa Lân, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu sơ kỳ.
Hứa Thiên Lang, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư trung kỳ.
Hứa Kỳ, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư sơ kỳ.
Hứa Mỹ Nhược, nữ, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư sơ kỳ.
Hứa Bằng, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư sơ kỳ.
Hứa Mai, nữ, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư sơ kỳ.
Hứa Lam, nữ, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư sơ kỳ.
Hứa Thiên Hải, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư sơ kỳ.
Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Hạo Lượng cười đến ánh mắt sắp híp thành một cái khe, vẻ mặt vui mừng. Có thể nói, lần này mười đệ tử tinh anh của thế hệ thiếu niên gia tộc rời nhà đào vong, đạt được thành công làm người ta khó có thể tưởng tượng. Ngoại trừ Hứa Lương Vĩ chết trận trong cuộc chiến ở Lang Gia trấn, những người khác cũng không có thương vong. Lại nhờ đó mở rộng tầm mắt, đạt được kinh nghiệm lớn lao, không còn là mấy đóa hoa trong nhà ấm nữa. Quan trọng nhất là, tu vi mỗi người đều đạt được đột phá, hơn nữa đột phá tận hai cấp, đây là sự tình không thể tưởng tượng khi tu luyện trong gia tộc.
Có điều đáy lòng Hứa Đỉnh Thiên cũng biết, loại thành công này không thể tái diễn. Làm gì có gia tộc nào chẳng có chuyện cũng bắt đám đệ tử thiếu niên tinh anh của gia tộc mình đi ra ngoài đào vong, trừ phi đầu tộc trưởng gia tộc kia bị lừa đá. Huống hồ, nếu chết đi trong cuộc đào vong, vậy còn không khóc chết?
Hứa Đỉnh Thiên ngồi trong xe suy ngẫm một phen, trong lòng không khỏi thầm than may mắn, mười đệ tử thiếu niên tinh anh trong gia tộc, có thể có chín người bình an trở về, thật sự là ông trời thương xót. Đương nhiên, Hứa Đỉnh Thiên cũng từ miệng Hứa Kỳ miệng biết được toàn bộ quá trình đào vong lần này, nội tâm hết sức bội phục Hứa Tử Yên, đồng thời trong lòng cũng hiểu rõ, nhân tài giống Hứa Tử Yên, gia tộc mình chung quy không giữ được, nàng cuối cùng cũng sẽ giang cánh bay lượn trên bầu trời.
Nàng thuộc về tu tiên giới, không thuộc về thế tục giới. Đương nhiên, loại tình huống này cũng là Hứa Đỉnh Thiên vui vẻ nhìn thấy. Kết quả như vậy đối với gia tộc, đối với một hệ Hứa Đỉnh Thiên hắn chỉ có lợi. Một mặt cháu trai của mình sẽ bớt đi một đối thủ đáng gờm cạnh tranh chức tộc trưởng tương lai, mặt khác, một khi Hứa Tử Yên sống yên ổn ở tu tiên giới trong tương lai, đối với gia tộc cũng có lợi rất lớn.
Song song, Hứa Đỉnh Thiên cũng lo lắng đến Hứa Lân, từ tốc độ tu luyện của Hứa Lân mà xem, hắn cũng sẽ rời khỏi gia tộc, gia nhập tông môn. Kể từ đó, sẽ không còn uy hiếp với Hứa Kỳ. Về phần Hứa Thiên Lang, Hứa Đỉnh Thiên liếc mắt nhìn Hứa Hạo Lượng ngồi đối diện mình một cái, lại mở cửa sổ xe ngắm bóng lưng Hứa Kỳ bên ngoài đang đánh xe, thầm nghĩ trong lòng: “Kỳ nhi, con người khi còn sống rốt cuộc phải có một đối thủ, kẻ đó là động lực để con cố gắng tiến về phía trước, nếu cuối cùng con ngay cả Thiên Lang cũng chiến thắng không xong, vậy gia gia không còn gì để nói.”
Lúc này, Hứa Tử Yên cũng ngồi ở trong xe trầm tư. Từ khi đào vong tới nay, cả người Hứa Tử Yên đã gầy đi một vòng. Trong lòng chỉ còn lại mỗi từ ‘mệt mỏi’.
Đây không phải cuộc sống mà nàng mong muốn, nàng muốn cuộc sống tu tiên tự tại. Ở trong thế giới của bản thân thản nhiên tự đắc, không để ý thế gian hỗn loạn, đi du lịch khắp đất trời. Thời gian nhàn rỗi, kết vài ba tri kỷ, ngồi mây thưởng trăng, ngắm hoa phẩm rượu, tự tại tiêu dao.
Đúng, Hứa Tử Yên muốn chính là tiêu dao.
Ở trong nhận thức của Hứa Tử Yên, nếu muốn tiêu dao, chỉ có hai loại khả năng. Một là, tu vi bản thân đứng ở đỉnh toàn bộ tu tiên giới, được vậy thì bản thân đương nhiên có thể tiêu dao. Có ai có thể cản trở mình tiêu dao, lại có ai dám cản trở mình tiêu dao? Có điều, Hứa Tử Yên hiện thời rõ ràng không đủ tư cách như vậy. Do đó đành phải chọn một loại khác, thì phải là khiêm tốn, giả ngu.
Trên đường đào vong, vốn dĩ Hứa Tử Yên cũng không tính làm náo động, trở thành người dẫn đầu, nhưng tình thế ép người, đó cũng là chuyện không có cách nào. Bây giờ Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Hạo Lượng đều đã đến, vậy bản thân phải lập tức giao ra phần trọng trách này, khôi phục cuộc sống trước đây của bản thân.
Lần này trên đường đào vong. Hứa Tử Yên chứng kiến lực lượng của một ít tiểu tông môn phương bắc, biết tu vi bản thân ở thế tục giới còn có thể tung hoành nhất thời, nhưng ở trước mặt tông môn, thật sự không tính là cái gì. Lần này tiểu tông môn phái ra người có lẽ chẳng phải là đệ tử tinh anh trong các tông môn, như thế đã khiến Hứa Tử Yên khó có thể ứng phó. Hơn nữa đây vẫn chỉ là tiểu tông môn, nếu là trung đẳng tông môn, hoặc là Thái Huyền tông cùng Hoa Dương tông, kia sẽ là một cục diện thế nào?
Hứa Tử Yên không dám tưởng tượng, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân nhỏ bé. Hứa Tử Yên thầm hạ quyết tâm, thời điểm bản thân chưa đứng ở đỉnh tu tiên giới, vẫn phải khiêm tốn, giả ngu thì hơn.
Sau khi Hứa Tử Yên hạ quyết tâm, liền triệt để buông tay tất cả, mỗi ngày chỉ liên tục ngồi trong xe tu luyện, tu luyện mệt mỏi, liền nằm trong xe, nhắm mắt suy tư về chế phù thuật và luyện đan thuật. Trong đầu không ngừng lặp lại phân giải tổ hợp, hết tổ hợp, lại phân giải mỗi một bước phù lục.
Phù thuật cao cấp nhất cũng chính là cửu phẩm phù, Hứa Tử Yên sở dĩ nghiên cứu lặp đi lặp lại chế phù thuật như vậy, là muốn củng cố nền tảng chế phù thuật của mình. Bởi vì Hứa Tử Yên biết, bước tiếp theo bản thân sẽ bắt đầu chế tác phù bảo. Phù bảo và phù lục khác nhau, phù lục đều là duy nhất, sau khi linh lực trong phù lục tiêu hao sạch sẽ, phù lục liền hóa thành bột phấn. Đương nhiên trước khi phù lục chưa tiêu hao hết linh lực, cũng có thể dùng linh thạch gia tăng thêm linh lực, nhưng uy lực vẫn sẽ suy giảm mạnh.
Nhưng phù bảo thì khác, chẳng hạn linh lực trong phù bảo tiêu hao không còn, cũng có thể dùng linh thạch một lần nữa nạp thêm linh lực, hơn nữa phù bảo sau khi nạp thêm linh lực, uy lực của nó không chút suy yếu. Nói cách khác, phù bảo là một tấm phù lục có thể sử dụng lặp lại, hơn nữa uy lực của nó so với phù lục còn mạnh hơn vài lần, bằng không làm sao có thể xưng là bảo.
Hứa Tử Yên trải qua nghiên cứu, nàng phát hiện phù bảo cũng không phải có thể sử dụng lặp đi lặp lại vô hạn, mà phải xem chất liệu chế tác phù bảo cùng cảnh giới người chế tác phù bảo. Phù bảo kém có khả năng chỉ có thể sử dụng lặp lại một hai lần, mà phù bảo đỉnh cấp lại có thể sử dụng lặp lại cả trăm lần, ngàn lần, thậm chí vạn lần.
Trên phương diện chất liệu, nguyên liệu phù bảo sử dụng không còn là phù chỉ, mà là da thú, da thú phẩm cấp càng cao chế tạo ra phù bảo uy lực và chất lượng càng tốt, đồng dạng phù bút sử dụng cũng không còn là chu sa, mà là máu yêu thú. Bất kể là da yêu thú, hay là máu yêu thú, đều là thứ hết sức sinh động, có định tính quá mạnh lại bất ổn, điều này cần người chế tác phù bảo phải có cảnh giới chế phù rất cao, tuyệt đối không dễ dàng giống như chế tác phù lục.
Hứa Tử Yên mỗi ngày đều ngồi trong xe ngựa, trong đầu không ngừng vẽ từng tấm phù bảo, phân giải từng bước một, lại chậm rãi xâu chuỗi chúng nó lại.
Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Hạo Lượng vào thời điểm ban đầu, vẫn cư xử với Hứa Tử Yên rất tôn trọng, có một số việc còn kêu Hứa Tử Yên tới, thương lượng một chút, nhưng Hứa Tử Yên đã quyết định phải khiêm tốn kèm giả ngu, làm sao có thể đi phát biểu đề nghị gì. Ngay cả thời điểm đám người Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang lại kêu nàng đội trưởng, nàng đều thật nghiêm túc nói cho bọn họ, bản thân đã không còn là đội trưởng, bảo bọn họ kêu mình Tử Yên. Ban đầu bọn Hứa Kỳ còn không chịu, nhưng sau này Hứa Tử Yên lại giả ngu, lại đáng thương hề hề khẩn cầu, mọi người đành phải thuận theo ý Hứa Tử Yên, một lần nữa gọi nàng là Tử Yên.
Kể từ đó, qua vài lần gọi Hứa Tử Yên đến, thương lượng sự tình, phát hiện Hứa Tử Yên căn bản không có bất luận ý kiến phát biểu gì, Hứa Đỉnh Thiên nói cái gì, Hứa Tử Yên đều gật đầu bảo tốt. Đến mức Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Hạo Lượng còn hoài nghi Hứa Kỳ và Hứa Thiên Lang kể lại chuyện đã xảy ra trong quá trình đào vong phải chăng là sự thật. Cứ vài lần như vậy, Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Hạo Lượng cũng từ bỏ tâm tư tìm Hứa Tử Yên, có chuyện, chỉ cần hai bọn họ thương lượng quyết định là được. Thành thử, Hứa Tử Yên rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỗi ngày đều ở lì trong xe không ra, suy ngẫm về chuyện phù bảo.
Cùng lúc ấy, huynh muội Lăng Tiêu cũng đến thăm vài lần. Hứa Tử Yên sâu sắc phát hiện ánh mắt Lăng Tiêu nhìn mình có điểm là lạ, hơn nữa Lăng Nhu Nhi lời trong ý ngoài khiến Hứa Tử Yên cảm thấy có chút khác thường. Cho nên, mỗi lần huynh muội Lăng Tiêu đến toa xe của mình bái phỏng, Hứa Tử Yên đều cố ý làm bộ như đang tu luyện. Vài lần sau đó, Lăng Tiêu tựa hồ cũng ý thức được, liền không tới chơi nữa.
Một ngày này, đoàn xe Hứa gia rời khỏi đoàn xe xác nhập, một mình quẹo vào một cái đường rẽ, sau đó dừng ở một khu rừng. Lúc này đã là hoàng hôn, mọi người đều từ toa xe đi ra, đứng ở trước mặt Hứa Đỉnh Thiên.
Hứa Đỉnh Thiên nhìn mọi người nói: “Hiện tại thương thế mọi người đều khôi phục, từ giờ trở đi, chúng ta liền ngự kiếm mà đi. Tính toán thời gian cách đại hội Trung Đô thành cũng thừa lại không nhiều lắm, những năm gần đây, Hứa gia chúng ta không chỉ bị tam đại gia tộc phương bắc coi thường, mà ngay cả vài gia tộc Trung Đô thành không lên nổi mặt bàn cũng tồn tại ý tưởng không an phận với Hứa gia chúng ta.”
Nói tới đây, ánh mắt Hứa Đỉnh Thiên vui mừng đảo qua chín đệ tử thiếu niên tinh anh đứng trước mặt, giọng nói tràn ngập tự hào: “Lão phu thật vui mừng, mừng vì một thế hệ thiếu niên các ngươi rốt cuộc trưởng thành, tương lai Hứa gia thuộc về các ngươi, tương lai Hứa gia cũng cần các ngươi đi bảo vệ, hiện thời có mấy con nghé con muốn đảo điên Hứa gia chúng ta, các ngươi nói Hứa gia chúng ta cần phải làm gì đây?”
“Giết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.