Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 172: Hiện thân




“Ngươi thúi lắm.” Hàn Thanh Thanh tức giận quát: “Hứa gia các ngươi rốt cuộc có gan hay không? Đã giết Hàn Sư của Hàn gia ta, mà còn không dám thừa nhận. Hôm nay, ta sẽ đòi lại công bằng cho các tu sĩ phương bắc chết thảm.”
“Đòi lại công bằng.”
“Đòi lại công bằng.”
Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu kích động vung tay hô to, thân hình lại di chuyển tới trước một đoạn.
“Ê, đừng có chen lên phía trước, với tu vi của hai người các ngươi chạy tới trước để tìm chết hả?” Một tu sĩ nhìn lướt qua Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu, có lòng tốt nói.
“Vì gia tộc, vì đòi lại công bằng, cam nguyện rơi đầu, chứng tỏ nhiệt huyết.” Hứa Tử Yên phẫn nộ nói với tu sĩ kia. Tu sĩ kia không nói gì mà thương hại liếc nhìn bọn họ một cái, lách mình sang hai bên, Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu lại chen tới trước. Tu sĩ phương bắc và người Hứa gia đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng ở chỗ cao, còn tu sĩ Luyện Khí kỳ lơ lửng ở bên dưới Trúc Cơ kỳ, cách một đoạn khoảng cách. Lúc này Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu đã đứng dưới chân tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, ngẩng đầu ngước nhìn ba người. Đôi mắt Hứa Tử Yên đột nhiên lóe lên một màu xanh thẳm, tu vi ba người lập tức hiện ra trước mặt Hứa Tử Yên.
Trong ba người, chỉ có Chu Thạch Hổ kia là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm trung kỳ, hai người khác đều là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm sơ kỳ. Hứa Tử Yên lại liếc nhìn Hứa Đỉnh Thiên, phát hiện Hứa Đỉnh Thiên cũng chỉ là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm sơ kỳ. Hứa Tử Yên vươn ngón tay cái, chạm vào Lăng Tiêu một cái. Vụng trộm chỉ chỉ Chu Thạch Hổ, Lăng Tiêu hiểu ý gật đầu.
Tu vi Lăng Tiêu là Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm hậu kỳ đỉnh, Hứa Tử Yên tuy rằng là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai, thế nhưng nếu bàn về sức chiến đấu của bản thân, không cần phù, chỉ đơn thuần dựa vào thủy linh thể, nàng cũng có thể đấu với tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư không phân cao thấp. Hiện tại Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu hai người đã lên sẵn kế hoạch, hợp lực đánh lén một Chu Thạch Hổ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm trung kỳ, kết quả không có chút lo lắng nào, cái cần là một kích tất trúng, không cho những người khác có thời gian phản ứng.
Hai người lại hơi di chuyển thân hình, đứng ở bên dưới Chu Thạch Hổ. Các đệ tử gia tộc xung quanh nhìn hai người bọn họ, hơi nhíu mày. Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu vội vàng tỏ vẻ căm phẫn, không nhìn tới những người đó, mà chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hứa Đỉnh Thiên và đệ tử Hứa gia đối diện. Những người đó liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi đều lắc đầu, trong mắt thoáng hiện một tia thương hại, không tiếp tục chú ý Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu nữa.
Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu lén thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi. Phát hiện ba tổ Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang đều đã chen tới tuyến đầu đội ngũ, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.
Không trung, Hứa Đỉnh Thiên cương quyết, khiến Chu Thạch Hổ, Hàn Thanh Thanh và Dương Thác đã không còn nhẫn nại đấu võ mồm với Hứa Đỉnh Thiên, Chu Thạch Hổ lạnh lùng nói: “Hứa Đỉnh Thiên, nếu Hứa gia các ngươi đã hung tàn như thế, thì chớ trách hôm nay tu sĩ phương bắc chúng ta liên thủ. Đến khi mấy người Hứa gia các ngươi diệt vong. Ta ngược lại muốn nhìn xem, Hứa gia các ngươi mất đi trấn tộc chi bảo Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm như ngươi và đám tinh anh đệ tử này, về sau còn có vốn liếng gì kiêu ngạo ở phương bắc.”
Hứa Đỉnh Thiên nghe nói như thế, trong lòng liền trầm xuống, ánh mắt đảo qua trên người các đệ tử bên mình, lại nhìn đến kẻ địch chi chi chít chít xung quanh, cả trái tim Hứa Đỉnh Thiên trở nên lạnh như băng. Nhưng lập tức, tâm trạng Hứa Đỉnh Thiên liền khôi phục sự bình tĩnh, đôi mắt trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn ba người đối diện quát: “Đến đây đi.”
“Hừ.” Ba người đồng thanh hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên nhằm Hứa Đỉnh Thiên phía đối diện. Nhưng mà, trên thực tế lao ra lại chỉ có hai thân ảnh. Thân hình Chu Thạch Hổ vừa cử động, phút chốc từ dưới thân hắn vươn ra hai cánh tay, mỗi tay bắt được một mắt cá chân của hắn. Đúng là Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu vọt lên, mỗi người túm lấy một chân hắn. Ngay sau đó liền đem chân nguyên hùng hậu trong cơ thể mình rót vào trong cơ thể Chu Thạch Hổ.
‘Oành’ một tiếng, chân nguyên của Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu chảy vào trong cơ thể Chu Thạch Hổ, lập tức khiến cho pháp thuẫn hộ thân Chu Thạch Hổ phóng ra vỡ vụn, đảo loạn chân nguyên trong cơ thể Chu Thạch Hổ, hai người lập tức vận đủ pháp lực, bay sang hai bên.
‘Roẹt’ một tiếng, thân thể Chu Thạch Hổ đang sống sờ sờ bị Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu xé thành hai nửa trong nháy mắt.
Trên bầu trời rơi xuống một trận mưa máu. Trong tay mỗi người Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu mang theo một nửa thân thể Chu Thạch Hổ, xông đến chỗ Hàn Thanh Thanh. Hàn Thanh Thanh kia dù sao cũng là một nữ tử, nàng cũng không phải chưa từng giết người, chỉ là chưa bao giờ bắt gặp trường hợp máu me đầm đìa như thế, nên trong khoảng thời gian ngắn sững sờ đứng ở nơi đó.
“Oành ~~~”
Hai nửa thi thể hung hăng nện vào trên đầu Hàn Thanh Thanh, pháp thuẫn trên người Hàn Thanh Thanh dập dờn một trận, thân thể trực tiếp bị Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu đập xuống mặt đất. Thi thể trong tay Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu chỉ một thoáng đã nát vụn, hóa thành một cơn mưa máu, tung tóe khắp nơi. Hai người tiện tay ném đi phần tứ chi nát vụn còn lại, phất tay một cái, phi kiếm dưới chân liền bay đến trong tay, giống như hai ngôi sao lao xuống mặt đất, lao về phía Hàn Thanh Thanh vừa mới đứng dậy, đang ngửa đầu căm tức.
“Lên.” Dương Thác ở không trung phản ứng lại trước tiên, một bên nhằm phía Hứa Đỉnh Thiên, một bên hô quát hai mươi mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia. Hai mươi mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ giật mình phản ứng dưới tiếng quát chói tai của Dương Thác, một đám hung hãn nhằm phía Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu. Thân hình Hứa Tử Yên đột nhiên ngừng lại, hai tay lướt trước người, hơn mười tấm ngũ phẩm phù liền kéo thành một chuỗi ở trước thân mình. Mà lúc này Lăng Tiêu cũng không hề ngừng lại, vẫn như cũ giống như sao băng xẹt qua đâm thủng hàng tu sĩ chắn ngang, lao về hướng Hàn Thanh Thanh trên mặt đất.
Đồng thời, đệ tử Luyện Khí kỳ nghe thấy tiếng hét của Dương Thác, cũng ào ạt giết tới hướng Hứa Hạo Thương đang lãnh đạo năm mươi đệ tử Luyện Khí kỳ.
Thời điểm Hứa Tử Yên vừa hiện thân, Hứa Hạo Thương liếc mắt một cái đã nhận ra nàng. Nội tâm đang hoảng hốt, đã thấy bên cạnh Hứa Tử Yên có một nam tử hắn không quen biết, trong nháy mắt xé đôi Chu Thạch Hổ hiện tại có tu vi cao nhất thành hai nửa. Nội tâm lập tức vui vẻ, nhưng còn chưa kịp biểu lộ, đã thấy hơn một ngàn tu sĩ đang lao tới mình vây giết, trong lòng lại kinh hãi.
“Nghênh chiến.” Hứa Hạo Thương vung kiếm hét lớn.
Vừa dứt lời, đã nghe được một trận tiếng nổ vang rung trời, chớp mắt ở trận doanh của đối phương tuôn ra một màn màu sắc rực rỡ, cùng với màu sắc rực rỡ kia, mười thân ảnh phóng ra, vọt tới phương hướng bên mình, vừa lao tới đây, vừa không ngừng ném phù ra phía sau. Một lần ném chính là hơn mười tấm, chẳng khác nào ném giấy vụn.
Xung quanh nổ vang một vùng, trong mắt hoàn toàn là màu sắc chói lọi, ở trong màu sắc ấy tung tóe những phần thân thể vỡ nát, vô số tu sĩ Luyện Khí kỳ lập tức tử vong.
Hứa Tử Yên giang hai tay, kéo ra trước ngực hơn mười tấm phù nghênh diện ném tới hai mươi mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất tầng thứ hai, một trận ầm vang, tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang tấn công, đột nhiên dùng tốc độ nhanh hơn lui trở về. Trong quá trình lui về sau, vừa phóng ra pháp thuẫn hộ thân, vừa ào ào ném phù về phía Hứa Tử Yên. Thành thử, trên bầu trời càng thêm chói lọi, không gian cũng càng thêm nổ vang.
‘Oành’ một tiếng bạo vang, tựa hồ đều bị che lấp bởi tiếng phù nổ tung. Đó là Lăng Tiêu và Hàn Thanh Thanh đâm vào một chỗ. Thân hình Lăng Tiêu đột nhiên vọt lên không trung, mà Hàn Thanh Thanh kia lại rơi xuống đất, khuỵu gối xuống.
Ở trên đỉnh bầu trời, Hứa Đỉnh Thiên và Dương Thác đấu với nhau. Hai người đều là lão thành, tu vi lại tương đương, trong khoảng thời gian ngắn đánh đến khó hòa giải, chẳng phân biệt được thắng bại.
Trên mặt đất, Hàn Thanh Thanh nhảy bật dậy, một đôi mắt phượng lạnh lùng bắn phá bốn phía. Nhìn Lăng Tiêu trên không trung, tràn ngập phẫn nộ cùng cảnh giác. Vừa rồi va chạm với Lăng Tiêu nàng đã rõ tu vi đối phương cao hơn mình một bậc, hai mắt lại đảo qua chiến trường, trong lòng liền cân nhắc, biết bản thân cũng không cần liều mạng với đối phương. Chỉ cần bản thân có thể cuốn lấy đối thủ, dựa vào nhân số đông đảo của bên mình, rất nhanh sẽ giết sạch những người Hứa gia. Đến lúc đó, chỉ còn lại Hứa Đỉnh Thiên và kẻ trước mắt không biết là ai, dù dây dưa cũng sẽ dây dưa chết hắn.
Hàn Thanh Thanh thì nghĩ như vậy, nhưng Lăng Tiêu lại không nghĩ thế. Hắn đương nhiên biết nguy cơ cục diện trước mắt, yêu cầu tốc chiến tốc thắng, cho nên thân hình Lăng Tiêu vừa vọt lên không trung một cái, liền nhằm vào Hàn Thanh Thanh đánh tới. Lăng Tiêu hoàn toàn bộc phát trạng thái cao nhất của bản thân, đã hơn một năm, hắn luôn trong tình trạng đào vong, nghẹn oán khí một năm, hiện tại đều trút hết lên người Hàn Thanh Thanh. Lăng Tiêu là càng đánh càng hăng, chỉ cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề. Các loại pháp thuật ùn ùn, quấn chặt Hàn Thanh Thanh ở bên trong.
Hàn Thanh Thanh kia vốn dĩ tu vi không bằng Lăng Tiêu, lại muốn cùng đối phương triền đấu, kéo dài thời gian, nên trên khí thế càng yếu thêm hai phần. Hiện tại hoàn toàn bị Lăng Tiêu ngăn chặn, khí thế liền càng thêm suy nhược. Tuy rằng nàng bị vây trong cục diện bị động, nhưng dù sao cũng là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, phòng thủ cũng nghiêm mật, trong khoảng thời gian ngắn giằng co cùng một chỗ với Lăng Tiêu.
Trên mặt đất, tu sĩ Luyện Khí kỳ phương bắc vây chặt đệ tử Hứa gia ở trung gian. Từ vẻ mặt và phản ứng của đệ tử Hứa gia có thể thấy được, đám người Hứa Kỳ trải qua mấy tháng đào vong, đã trầm tĩnh và lão luyện rất nhiều. Chín người thêm Lăng Nhu Nhi chiếm cứ mười phương vị, đối mặt với tu sĩ phương bắc, hai tay không ngừng bay múa, từng tấm phù liên tục phóng ra phía ngoài. Ở giữa bên mình cùng tu sĩ phương bắc nổ ra một cự ly. Mà những tu sĩ phương bắc kia thấy bọn Hứa Kỳ không ngừng ném phù ra ngoài, vừa khiếp sợ đối phương có được nhiều phù như vậy, vừa thầm mắng đối phương phá sản, đồng thời cũng không cam lòng yếu thế ném phù về phía đệ tử Hứa gia.
Trong khoảng thời gian ngắn, giữa đệ tử Hứa gia và các tu sĩ phương bắc, hoàn toàn hình thành một vùng hỏa lực. Tuy rằng đệ tử Hứa gia tạm thời an toàn, nhưng trong lòng hai bên Hứa gia cùng tu sĩ phương bắc đều vô cùng rõ ràng, chỉ cần đệ tử Hứa gia ném hết phù, thì chính là thời khắc diệt vong của Hứa gia.
Lúc này, rất nhiều tu sĩ phương bắc đều đã nhận ra đám người Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang. Nhìn thấy đệ tử Hứa gia đào vong rốt cuộc hiện thân, một đám liền triệt để hưng phấn lên, chỉ còn chờ đám người Hứa Kỳ ném hết phù, bọn họ sẽ đồng loạt xông lên, bắt sống cả đám.
Mà lúc này, ở không trung hình thành ba chiến trường. Một cái là Hứa Đỉnh Thiên và Dương Thác. Hai người lực lượng ngang nhau, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác hẳn. Hứa Đỉnh Thiên rất rõ thế cục trước mắt, chỉ hận không thể cấp tốc giải quyết Dương Thác. Còn thái độ Dương Thác lại thật nhẹ nhàng, bởi hắn biết chỉ cần bản thân có thể tiếp tục dây dưa, kéo dài tới khi đám người Hứa Kỳ ném hết phù, bên mình sẽ hoàn toàn chiếm thế chủ động.
Thời gian giao chiến kịch liệt đã nhanh chóng trôi qua nửa khắc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.